“Ngọc Nhi, con không biết tổ tiên Sở triều của chúng ta, cũng đã từng có một nam hậu sao?”
Thẩm Ngọc mờ mịt lắc đầu, y từng đọc qua một ít ghi chép của sử quan (quan phụ trách ghi sử sách) Sở triều, nhưng họ không hề đề cập một chữ nào về nam hậu.
“Cũng đúng… Văn Đế và Hiền Hậu làm việc khiêm tốn không thích khoe khoang, nên đã hạ lệnh cấm người biết rõ sự tình truyền ra bên ngoài, cũng nghiêm cấm sử quan ghi chép lại, cực ít người biết sự thật Hiền Hậu là nam tử, bọn họ ân ái đến bạc đầu, trăm năm sau lại chôn cất cùng nhau, sinh tử làm bạn.”
Ông lão nói xong, thở dài một tiếng.
“Văn Đế và Hiền Hậu…” Thẩm Ngọc suy nghĩ cẩn thận một chút, nói, “Là vị Văn Đế cả đời không tuyển tú không nạp phi kia? Ông ấy và Hoàng hậu chỉ sinh hai người con trai.”
“Chính là ông ấy.” Ông lão vuốt vuốt chòm râu nói, “Đều nói Hiền Hậu ghen tuông, nhưng thật ra là Văn Đế kiên trì yêu thương, cùng với Hiền Hậu làm đôi thần tiên quyến lữ, hai bên toàn tâm toàn ý, việc này chỉ lưu truyền miệng trong dòng chính Sở thị, người ngoài không biết được.”
Thẩm Ngọc nghe xong tâm trí say mê, hai người ở bên nhau trọn đời, chỉ nghe thôi cũng khiến lòng người nảy sinh ngưỡng mộ.
Đời này của y, đã không còn cơ hội này nữa.
“Tuy rằng Văn Đế và Hiền Hậu ân ái, nhưng khổ nỗi không có con nối dõi, nghe nói Hiền Hậu còn vì chuyện này cho phép Văn Đế nạp phi, nếu không, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501492/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.