“Tổ gia gia muốn thỉnh cầu con một chuyện.” Ông lão mang theo giọng đầy áy náy nói.
“Chuyện gì vậy ạ?” Thẩm Ngọc hỏi.
Ông lão chần chừ một lúc, nhưng vẫn nói ra: “Quả thực rất khó để mở miệng….. Ngọc Nhi, con xem, trước đây Sở nhân chính là thị tộc đứng đầu thiên hạ, hiện tại lại chỉ còn lác đác vài người, mà còn không có người kế tục, ta thật sự rất lo lắng, chờ những lão già như chúng ta chết đi, Sở thị lấy ai kế tục đây?”
Thẩm Ngọc nhìn mười mấy người bên trong, một nửa cũng đã là lão nhân tóc trắng, còn có gần nửa là tầm bốn mươi trở lên, người trẻ tuổi chỉ còn sót lại hai huynh đệ Sở Linh và Sở Dực, ngoài ra còn có một tiểu cô nương tầm khoảng mười mấy tuổi.
Nói cách khác, không quá mười, hai mươi năm nữa, dòng chính Sở thị cũng chỉ còn sót lại có Thẩm Ngọc và ba người bọn họ mà thôi.
“Sở nhân cũng không biết đến năm nào tháng nào, mới lại có người mang lại hưng thịnh của ngày đó.” Ông lão bi thương nói, “Nếu như muốn khai chi tán diệp, một mực tuân theo quy chế của tổ tông, không hỏi cưới người khác họ, đã là chuyện không thể nào nữa rồi, cho nên Dực Nhi cùng Huyên Nhi, sau này ta sẽ cho chúng nó kết lương duyên với người ngoài, cũng không quản đến quy củ phép tắc tổ tông lưu truyền lại nữa, nhưng bộ tộc Sở thị, dù sao vẫn phải có một hậu nhân chính thống, ít nhất không thể đứt đoạn ở trong tay ta, nếu ngay cả một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501491/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.