Edit: Tiểu Vũ
Thái dương Thẩm Ngọc có chút co rút đau đớn, hoa mắt chóng mặt, thật lâu sau mới tỉnh táo trở lại, tay chân bị người khác trói ngược ra sau ngồi trêи ghế, miệng cũng bị nhét một miếng giẻ.
Trước mắt là một chỗ vắng vẻ nào đó trong Hoàng cung, bày biện đơn sơ, Thẩm Ngọc nhìn quanh bốn phía, mới nhớ ra trêи đường y trở lại thiên điện, bị người khác dùng khăn vải bịt kín mũi miệng, mấy phút sau liền mất đi ý thức.
Cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, một thái giám bị què chân đi vào, nhìn Thẩm Ngọc cười.
“Công tử đừng trách nô tài thô lỗ, Hoàng cung được Tống đại thống lĩnh canh phòng, đến con ruồi cũng không vào được, nô tài bởi vì phòng ngừa ngộ nhỡ, nên mới ra hạ sách này, làm đau công tử sao?”
Lão thái giám què này tuy nét mặt tươi cười, nhưng ngũ quan có chút dữ tợn, khiến cho Thẩm Ngọc hơi sợ hãi.
“Nô tài không có nhiều thời gian, nếu trong mấy canh giờ nữa Vương gia và Tống thống lĩnh phát hiện công tử chưa trở lại thiên điện, nhất định sẽ tìm đến đây… Cho nên hiện tại nô tài sẽ cởi trói cho công tử, mong rằng công tử phối hợp, bằng không nô tài cũng đành bồi táng theo công tử, ngài đáp ứng hay là không?”
Thẩm Ngọc chỉ có thể gật đầu.
Lão thái giám rút một thanh chủy thủ (dao găm) từ trong tay áo ra, kề lên yết hầu Thẩm Ngọc, tay kia rất nhanh đã mở trói cho Thẩm Ngọc, nhìn hắn hành sự nhanh nhẹn cay độc, có lẽ cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501441/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.