Edit: Vĩnh Nhi
Tà dương thu liễm, thời điểm chỉ còn một mảnh ánh dương rực rỡ, Thẩm Ngọc mới từ ngoại thành phía Tây hồi cung, trêи hành lang treo đèn lồng, đi qua đoạn hành lang quanh co khúc khuỷu, Thẩm Ngọc đến nơi ở hẻo lánh.
Thẩm Ngọc đẩy ra cửa chính đại điện, từ nơi góc tối, một bóng người cao lớn nhào tới, ấn y lên vách tường, đụng thành tiếng.
“Ngọc Nhi….”
Cùng với âm thanh trầm nặng, xộc thẳng vào mũi chính là mùi rượu, hoảng sợ trong chốc lát, sau khi nghe được âm thanh vang lên, Thẩm Ngọc liền biết là ai, y bị mùi rượu nồng nặc làm cho khó chịu, khẽ cau mày.
Cách một lớp y phục, Thẩm Ngọc cũng có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc này, rộng rãi bá đạo, mà hiện tại, Thẩm Ngọc lại chỉ cảm thấy ác cảm, y dùng sức giãy giụa mấy lần, ngược lại bị hắn tóm lấy tay, lực đạo rất lớn, giống như là muốn đem Thẩm Ngọc khảm vào thân thể của hắn.
“Ngọc Nhi, hôm nay ngươi đi đâu vậy?”
Đôi con ngươi thâm thúy của Quân Huyền Kiêu trong đêm đen sáng rực rỡ, vẻ mặt say khướt cũng không thể ảnh hưởng đến khí chất anh lãng của hắn.
Thẩm Ngọc đối với thủ đoạn mà hắn quen dùng đã tập mãi thành thói quen, đơn giản chính là tử triền lạn đả*, không được thì dã man đánh.
*Tử triền lạn đả: Bám lấy không buông
“Thật xin lỗi….. Bổn vương làm đau ngươi sao?” Quân Huyền Kiêu có chút ân hận buông lỏng tay ra, Thẩm Ngọc mới có thể thoát khỏi giam cầm của hắn, y xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501436/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.