Chương trước
Chương sau
Edit: Vĩnh Nhi
*Bản gốc là “Trọng thao cựu nghiệp”
Trêи xe ngựa đi đến Hoàng lăng ở phía tây ngoại thành, chỉ có thanh âm ríu ra ríu rít của Hồng Liên, lâu lâu Tống Thanh mới không nhịn được đáp lại một hai câu.
Mộ phần của mẹ Thẩm Ngọc ở dưới chân núi, rừng núi hoang vắng chỉ có đơn độc một ngôi mộ, nhìn lẻ loi vô cùng, cùng với Hoàng lăng cách đó không xa có một sự khác biệt hết sức rõ ràng.
Đây là một ngôi mộ mới, cho nên không có cỏ dại cũng không có bia mộ, Thẩm Ngọc yên lặng đâu vào đấy bày ra đồ cúng mà mình đã chuẩn bị từ trước.
“Tống đại ca, các ngươi trở về xe ngựa đợi ta đi, một khắc là xong rồi, ta muốn một mình ở với mẹ một lúc.” Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu đuổi hai người bọn họ.
Tống Thanh kéo Hồng Liên trở về bên cạnh xe ngựa, không chớp mắt phóng tầm mắt ra xa nhìn Thẩm Ngọc đang quỳ gối trước mộ phần của mẹ, y thân ảnh nhỏ gầy gần như muốn dung nhập vào trong rừng núi, đơn độc.
“Ta vẫn còn muốn ăn thịt viên Tứ Hỷ*, vịt quay treo lò*, phật nhảy tường*… Ai! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”
Hồng Liên ngồi ở trêи càng xe, đá đá đùi của Tống Thanh.
Tống Thanh buồn bực mà vỗ vỗ bụi bặm, cách hắn xa một chút, nói: “Ngươi không thấy Ngọc Nhi đang cúng tế sao? Ngươi ồn ào lớn tiếng như vậy là bất kính với người quá cố!”.
Hồng Liên bĩu môi: “Là người ta cúng tế mẹ, nhìn ngươi gấp đến độ giống như cúng tế cha mẹ vợ của mình không bằng, này….Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc đấy? Ngươi cho rằng y gọi ngươi đến, lại bảo ngươi mang theo ta, còn đặc biệt đuổi hai người chúng ta đi, là vì cái gì?”.
Tống Thanh sững sờ, khinh bỉ nói: “Là ngươi khóc lóc van nài đòi theo.”.
Hồng Liên tức giận đến mắt trợn trắng, là để cho chúng ta có cơ hội ở chung với nhau đó, ngươi cái tên ngu dốt đần độn này!
Nhìn Tống Thanh đầu óc chậm chạp, dáng vẻ ngây ngốc, Hồng Liên giận không chỗ phát tiết, thôi, người ta có lòng tốt, bị cái tên chết tiệt này bỏ lỡ, còn phải để hắn đến chủ động.
“Tống Thanh, cho ta một trăm lượng.” Hồng Liên nhảy xuống xe ngựa, đi tới chìa bàn tay ra.
Tống Thanh nghiêng đầu, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là mua đồ.” Hồng Liên bẻ đầu ngón tay nói, “Ta rất lâu rồi không mua xiêm y, ta ngàn dặm xa xôi cùng xú nam nhân các ngươi vượt núi băng đèo đến kinh thành, ta cũng không dễ dàng gì mà? Ở trong quân doanh thiếu chút nữa làm ta ngộp chết…”
“Mua xiêm y gì mà cần đến một trăm lượng!?” Tống Thanh nhướng mày.
“Đương nhiên là mua xiêm y đẹp.” Hồng Liên hơi chột dạ nói, “Còn có phủ thống lĩnh kia của ngươi, cái gì cũng không có, phải mua thêm ít thứ mới có thể sống qua ngày chứ?”
Tống Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Đầy đủ mọi thứ a, không phải mua thêm thứ gì khác cả.”
“Dĩ nhiên ngươi vậy là đủ rồi, ta sống so với ngươi tinh tế hơn.” Hồng Liên sờ sờ móng tay hoa nước nói, “Ngươi rốt cuộc có cho hay không?”
“Không cho, bổng lộc một tháng của ta mới có mấy chục lượng.” Tuyệt đối không thể để hắn được voi đòi tiên.
“Đường đường là Đại thống lĩnh, bổng lộc mỗi tháng sao có thể được có mấy chục lượng được? Nhìn ngươi bủn xỉn như vậy….” Hồng Liên bất mãn nói, “Hay là ngươi muốn giấu tiền riêng, cho hồ ly tinh nào?”
Tống Thanh tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết: Trêи đời này không có ai hồ ly tinh hơn ngươi!
“Nghĩ rằng ngươi cũng không dám.” Hồng Liên ép hỏi, “Thật không cho?”.
“Không cho.”
Tống Thanh che che ngực, thật giống như chỉ cần có một chút sơ sẩy, cả thỏi bạc cũng bị Hồng Liên dỗ lừa đi mất.
“Được, tốt thôi.”
Hồng Liên dùng tay chỉ vào hắn, cả giận nói: “Không cho thì thôi, ta tự có biện pháp.”
Tống Thanh nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Ngươi định làm gì?”.
Hồng Liên nghiêng đầu đi, rầu rĩ nói: “Làm lại nghề cũ! Ngươi không cho ta bạc, tự nhiên sẽ có rất nhiều nam nhân tìm tới cửa đưa ngân lượng! Kinh thành là nơi phồn hoa náo nhiệt, ta có thể mở lại Tần Hoài Lâu, không chừng làm ăn so với ở Bắc Vực còn muốn tốt hơn!”
Tống Thanh run lên trong chốc lát, chẳng biết vì sao, nghe lời này của Hồng Liên lòng hắn sinh ra một ít phiền muộn, rất không thoải mái.
Tuy rằng trong ngày thường nhìn Hồng Liên trang điểm lộng lẫy, tác phong lẳng lơ cử chỉ cợt nhả, có thể vừa nghĩ tới Hồng Liên trở lại cái nơi trăng hoa kia, hướng nam nhân khác lả lơi đưa tình*, hắn liền phiền muộn đến muốn đem Hồng Liên tóm chặt, dạy hắn cái gì gọi là vinh sỉ.
*Bản gốc là “Tao thủ lộng tư”: làm điệu làm bộ, làm duyên làm dáng, làm bộ làm tịch, lả lơi đưa tình.
“Không cho!” Tống Thanh bực bội quát.
Hồng Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng khăn gạt lệ nói: “Thói đời a, ta vai không thể gánh tay không thể khiêng, nam nhân ngươi quên ơn, cũng không biết thương tiếc, đuổi ta đi, ta còn có thể làm gì chứ?….Đành phải trở về cuộc sống nhơ nhớp giống như trước kia, kiếm chút tiền thưởng của ân khách, ta sáu tuổi bị bán vào thanh lâu, cảnh đời đau thương, thân bất do kỷ….”
Hồng Liên nói không ngừng nghỉ, giống như xướng lên một đoạn tiểu khúc, Tống Thanh mơ hồ có chút không đành lòng.
Tống Thanh từ trong kẽ răng nói: “Không ai đuổi ngươi, ta không cho phép!”
“Thật?”.
Hồng Liên xoay người, mặt mày hớn hở, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, cũng không biết hắn vừa xướng những thứ kia là thật hay giả.
Tống Thanh trừng hắn, ngoan ngoãn móc ra ngân phiếu một trăm lượng, mới phát giác được có gì đó không đúng, lòng tốt của mình lại bị đùa bỡn.
Thẩm Ngọc cúng tế xong trở lại xe ngựa, sau đó phát hiện ra bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi, đặc biệt là Hồng Liên còn kéo lấy tay của mình, trước kia đối với mình như tình địch vậy, giờ thân thiết khỏi phải nói.

*Vịt quay treo lò: treo vịt lên lò đất sét để nướng với củi đốt là các loại cây ăn quả như đào lê hoặc táo, hiện nay là vịt quay Bắc Kinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.