Người mà Bùi Tướng quân không giữ được, ông ta sẽ tìm mọi cách g.i.ế.c chết.
Vào quân đội nhà họ Bùi, sống hay c.h.ế.t đều không còn đường về.
Trong dân gian có câu: "Một ngày làm quân Bùi gia, cả đời là quân Bùi gia."
Người thường chỉ nghĩ rằng đây là biểu hiện của lòng trung thành trong quân đội Bùi gia, rằng họ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai.
Nhưng không ai biết rằng, họ không phải không bỏ rơi, mà là không để người khác rời khỏi.
Còn sống cũng không thả, c.h.ế.t đi cũng không.
Những khúc xương cổ đó, trăm năm sau đều sẽ được chôn cùng Bùi Tướng quân, sau khi c.h.ế.t cũng phải trở thành quỷ binh của ông ta.
Khúc xương cổ của phụ thân ta, là Thẩm Nam Ẩn xin được.
Hắn nói, khi phụ thân còn trong doanh trại, từng giúp hắn trong những cơn đau đầu.
Hắn rất cảm kích, nghĩ rằng nếu có cơ hội gặp được người thân của phụ thân, sẽ giao lại khúc xương đó, để phụ thân được chôn cất một cách trọn vẹn.
Ta không nói rõ thân phận của mình.
Nhưng chôn cất trọn vẹn là chưa đủ.
Muốn xứng đáng với phụ thân, thì phải nợ m.á.u trả bằng máu.
Ta bắt đầu không ngừng ám chỉ khi ở bên cạnh Thẩm Nam Ẩn, rằng hắn không nên cam chịu làm kẻ dưới, rằng hắn cần làm nên sự nghiệp lớn.
Mỗi lần ta nói, hắn đều nghiêng đầu, chăm chú nhìn ta.
Ánh mắt ấy luôn ẩn chứa điều gì đó mà ta không thể hiểu được.
Cho đến nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-ngu-nha-ho-lieu/3741914/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.