Họ hôn nhau, dưới ánh trăng trong vắt.
Tình yêu là vậy, nó có thể xảy ra ở mọi lúc, không nhất thiết phải trong thời điểm bạn đẹp nhất, hoặc khi bạn chật vật nhất, khi người mà bạn để ý cũng thích bạn, và thế là yêu.
Lâm Thanh còn nhớ lúc cô khóc trên núi, Phùng Quân đã lau nước mắt cho cô, cô nói đừng nhìn tôi, bây giờ tôi rất xấu, nhưng Phùng Quân lại nói với cô rằng, lúc cô xấu hơn bây giờ nhiều tôi cũng đã nhìn thấy rồi.
Sau đó Lâm Thanh phát hiện, có một số duyên phận đã diễn ra một cách lặng lẽ trước khi họ nhận ra.
“Về nghỉ ngơi sớm đi.” Phùng Quân cuối cùng nhẹ nhàng buông cô ra: “Sáng mai anh đến đón em.”
Lâm Thanh thấp giọng ừ một tiếng.
Mối quan hệ giữa hai người cứ vậy mà xác định.
Thế giới của Lâm Thanh trở nên rất đơn giản. Thế giới của cô chính là một người đàn ông cao cao gầy gầy, không gì khác nữa. Buổi sáng, họ chăm chỉ làm việc trong vườn, đội mũ rơm, đi ủng cao, buổi chiều làm việc xong lại cùng nhau trở về, buổi tối rúc vào nhau và nói vô vàn bí mật. Vi Lâm, ba mẹ, công việc và tiền bạc, những người ở xa, dường như cũng không còn đáng kể nữa.
Lâm Thanh hỏi: “Anh để ý em từ khi nào?”
“Phải nói thật sao?”
“Tất nhiên!”
“Nếu anh nói là tám năm trước, em có tin không?”
Lâm Thanh lắc đầu.
“Đồ ngốc.”
“Có thật không?”
Phùng Quân thở dài: “Đáng tiếc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nang-len-roi/1903519/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.