Cho dù cả đêm không ngủ được, nhưng ngày hôm sau tinh thần của Lâm Thanh lại phấn chấn một cách bất ngờ. Sau cả ngày làm việc, vậy mà cô lại không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào.
Đến giờ ăn tối, một số công nhân chọn về nhà ăn cơm, chỉ một số người ở xa hoặc sống trong vườn sinh thái ngồi vào bàn.
Chị Linh bưng một tô cá nấu dưa chua lớn lên bàn: “Ông chủ, món yêu thích của anh đến rồi này.”
Người nói vô ý, nhưng người nghe là Lâm Thanh lại nhại cảm, lập tức đỏ mặt.
Phùng Quân duỗi đũa ra gắp cá, không biết là vô tình hay cố ý, nói: “Lâm Thanh, nghe nói cô nấu ăn rất giỏi, khi nào thì nấu cho tôi một bữa?”
“Ừm, để rảnh rồi nói sau đi.”
“Ừ.” Phùng Quân không nói gì nữa, ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, Lâm Thanh và Phùng Quân sắp xếp tình hình công việc ngày hôm đó như thường lệ, lại thấy đã gần chín giờ, cô nói: “Tôi về trước.”
“Tôi đưa cô về.”
Lâm Thanh không từ chối, đi theo Phùng Quân lên xe.
Phùng Quân lái xe, thuần thục vượt qua những con đường núi. Lâm Thanh nhìn thấy con đường đang xây dựng: “Vấn đề tiền, phải làm sao bây giờ?” Mặc dù vườn sinh thái đang hoạt động rất tốt, nhưng chênh lệch kinh phí vẫn còn rất lớn.
“Tôi sẽ đàm phán với chính phủ một lần nữa. Thật ra thì cũng không sao cả, cùng lắm thì vay tiền ngân hàng.”
“Lãi suất hiện nay quá cao, huống hồ, nếu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nang-len-roi/1903518/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.