A Mạch không khỏi ngẩn người, lặng đi một lúc mới đáp: “Biết.”
Từ Tĩnh lại hỏi: “Võ An cách Thanh Châu bao xa?”
“Chưa đến hai trăm dặm.”
Từ Tĩnh sắc mặt hơi trầm xuống: “Nếu biết chưa đến hai trăm dặm, vì sao còn dung túng cho anh ta đến lúc này?”
A Mạch giải thích nói: “Quân GiangBắc mới đến Thanh Châu, căn cơ chưa ổn định, phía sau, Tiếu Dực lại chưa tỏ rõ thái độ có phải bằng hữu hay không, nên ta không dám tùy tiệnxuất binh. Hơn nữa trong tay Thường Ngọc Thanh cùng lắm cũng chỉ cókhoảng ba, bốn vạn binh, phần lớn lại là kỵ binh, không có ưu thế côngthành, nên khó có thể uy hiếp Thanh Châu. Chi bằng trước mắt không cầnđể ý tới anh ta, nhân cơ hội này cứ chỉnh đốn lại Thanh Châu cho ổn định vững chắc đã.”
Từ Tĩnh dùng khí thế bức người nói:“Ngươi cẩn thận chặt chẽ chỉ cầu yên ổn, lại quên mất Thường Ngọc Thanhlà người như thế nào rồi sao! Hổ sói sát bên sườn, mà vẫn yên tâm sayngủ! Thường Ngọc Thanh tuy trẻ tuổi nhưng lại có thể leo lên hàng ngũdanh tướng Bắc Mạc, cái tên ‘Sát tướng’ đâu phải vô duyên cớ mà có. Vìsao anh ta phải trú quân ở một thành nhỏ như Võ An? Ngươi có từng nghĩtới nguyên nhân chưa?”
A Mạch nhất thời trầm mặc, tất nhiênnàng đã từng nghĩ tới nguyên nhân vì sao Thường Ngọc Thanh lại đem đạiquân đóng ở thành Võ An, Võ An chính là nơi mà quân Thanh Châu khi xuấtquân về hướng tây bắc chắc chắn phải đi qua, Thường Ngọc Thanh đóng quân ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196707/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.