Cuối tháng chín, trước áp lực của Bắc Mạc, Nam Hạ tuyên bố quân Giang Bắc là quân phản loạn, song cũng khôngxuất binh chinh phạt. Đối diện với sự chất vấn, khiển trách của sứ thầnBắc Mạc, viên quan Nam Hạ hai tay buông xuôi vô lực, vẻ mặt bất đắc dĩnói: Trời thì ban mưa xuống, con gái lớn thì phải lấy chồng, đây đều lànhững việc mà triều định không thể quản được! Quân Giang Bắc không nghelời muốn tạo phản, chúng ta cũng không có biện pháp, đúng không? ThanhChâu nếu đã giao cho các ngươi, các ngươi cứ tự mình đi đánh là được,chẳng phải các ngươi còn mấy vạn binh ở Võ An sao? Có Sát tướng ThườngNgọc Thanh ở đó nữa mà, thế thì làm gì có thành nào mà không hạ được a! 
Sứ giả Bắc Mạc bị những lời vô sỉ của viên quan Nam Hạ này làm cho tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy mặt, hận không thể tiến lên túm lấy anh ta đánh cho một trận rồi nói sau. Chẳngqua làm công việc của sứ thần này, kiêng kị nhất chính là cùng ngườikhác động thủ, vì thế chỉ có thể cố gắng nén lại, đem tình hình trìnhtấu lên triều đình Bắc Mạc. 
Đợi đến khi đám người Thường NgọcThanh ở Võ An biết được tin này thì đã là tháng mười, Thường Ngọc Tôngcòn chưa nói gì, Thường Tu An thân là trưởng bối nhất tuổi nhất đã vùngđứng dậy mắng: “Bà nội nó! Lũ mọi rợ Nam hạ này không phải muốn đùa giỡn chúng ta sao, nói là đem Thanh Châu giao cho chúng ta, hiện giờ lại bịphản quân của anh ta chiếm mất, lại còn bảo chúng ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196706/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.