Lâm Mẫn Thận ngẩn ra, mấy thân binhbên cạnh A Mạch đã đánh khẽ vào người anh ta, Lâm Mẫn Thận theo bản năng trầm bả vai xuống, đưa một tay lên bả vai của mình, ngón tay nhanhchóng nắm lấy cổ tay của người nọ, đang muốn phát lực thì lại thay đổichủ ý, vội dấu dấu diếm diếm buông lỏng bàn tay, tránh né tượng trưngvài cái rồi để mặc cho mấy thân binh kia trói anh ta lại, ngoài miệngvẫn thấp giọng cả giận nói: “Mạch Tuệ! Ngươi muốn làm gì!” 
A Mạch không quay đầu, chỉ thấp giọng quát: “Bịt nốt miệng hắn lại cho ta!” 
Thân binh lại tiến lên tùy ý tìm mộtmảnh vải bố nhét vào miệng Lâm Mẫn Thận, Lâm Mẫn Thận chỉ thấy trongmiệng tràn đầy vị tanh tưởi, khiến anh ta thiếu chút nữa thì lăn ra hônmê bất tỉnh. 
A Mạch vẫn chăm chú nhìn vào khe núi, đến khi đội quân vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu đều ra khỏi khenúi cũng không phát lệnh tấn công. Cứ như vậy, đừng nói là Lâm Mẫn Thận, mà ngay cả những người khác cũng cảm thấy vừa sợ vừa nghi, thầm nghĩchẳng lẽ A Mạch muốn thả thát tử ra khỏi khe núi. Nhưng đội quân thát tử này cùng lắm chỉ mấy ngàn người, còn chưa bằng nhân số của ba doanh, AMạch sao lại phải úy kỵ như vậy. 
Mọi người còn đang nghi hoặc, chợtthấy dưới chân dốc ầm ầm chấn động, chưa đầy một lát sau, âm thanh chấnđộng này không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, khiến cho cảkhe núi đều rung chuyển. Mọi người vừa sợ vừa nghi hoặc, nhất tề nhìn về phía 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196687/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.