Chương trước
Chương sau
gày mười bảy tháng ba, quân Giang Bắc rời núi Ô Lan hành quân tới thành Hán Bảo. Thịnh Nguyên năm thứ hai,sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh lĩnh quân tấn công thành Hán Bảo,sau đó từng hạ lệnh đồ thành, trong thành, quân dân Nam Hạ hầu như chếthết không còn một ai, từ đó, Hán Bảo biến thành một tòa thành trống. VệHưng lệnh cho đại quân trước mắt đóng quân trong thành Hán Bảo, đồngthời phái thám báo tìm hiểu quân tình thành Thái Hưng.Thất doanh của A Mạch được giao nhiệm vụ cảnh giới cho đại quân, phụng mệnh đóng quân ở phía Bắc thành HánBảo. Đợi đến khi an bài xong doanh vụ, mặt trời đã lặn tự bao giờ, AMạch một mình cưỡi ngựa lên sườn dốc của thành bắc, yên lặng nhìn HánBảo đến xuất thần. Từ nơi này đưa mắt nhìn xuống, bức tường phía bắcthành Hán Bảo chỉ còn lại một nửa, ngày đó, nàng đã từng đứng trên bứctường thành thấp bé này, tay nắm chặt cây gậy gỗ, nhìn quân Bắc Mạc đông nghìn nghịt dưới thành mà phát run. Nhắm mắt lại, những tiếng kêu gàonhư tê tâm liệt phế ấy tựa hồ vẫn còn vang vọng ở bên tai, nàng vẫn nhớrõ đó là một ngày mặt trời chói chang, nhưng cả không trung lại phấpphới một màn mưa bụi màu đỏ tươi.

Trương Sỹ Cường đợi nửa ngày khôngthấy A Mạch đâu, liền đi tìm nàng, thấy A Mạch vẫn xuất thần đứng đócũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng đứng đợi phía chân dốc, đến khitrời tối đen mới thấy A Mạch dắt ngựa từ trên sườn dốc chậm rãi đixuống.

A Mạch nhìn thấy Trương Sỹ Cường cũng không hỏi gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi thôi!”

Trương Sỹ Cường dắt ngựa đi đến, thấy A Mạch vẫn trầm mặc cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng đi theo. Đếnkhi đến địa phận của doanh trại, A Mạch mới quay đầu nhìn Trương SỹCường, đột nhiên hỏi: “Trương Sỹ Cường, ngươi năm nay bao nhiều tuổi?”

Trương Sỹ Cường sửng sốt, lát sau mới đáp: “Mười tám !”

“Mười tám……” A Mạch thấp giọng lặplại, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ khi ở thành Dự Châu, ngươi mới chỉ mười sáu, thoáng chốc mà đã hai năm trôi qua, tacũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.”

Hai mươi mốt tuổi, ở độ tuổi này,người con gái sớm đã lập gia đình và sinh con đẻ cái. Đột nhiên, tronglòng Trương Sỹ Cường cảm thấy đau xót, cặp mắt có chút nóng lên, vộivàng ép nước mắt không cho chảy xuống.

Hai người yên lặng bước đi, phíatrước đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến, A Mạch theo ánh trăng nhìnlại, nhận ra đó là Đường Thiệu Nghĩa đang một mình cưỡi ngựa đến gần,khi đến trước mặt A Mạch mới dừng lại, gọi: “A Mạch.”

A Mạch khẽ cười cười, kêu lên: “Đại ca.”

Trương Sỹ Cường ở phía sau cũng cungkính chào một tiếng “Đường tướng quân”, Đường Thiệu Nghĩa nhìn kỹ anh ta một lúc mới nhận ra, không khỏi cười nói: “Là Trương Sỹ Cường sao? Đãtráng kiện lên không ít, thiếu chút nữa thì ta không nhận ra.”

Trương Sỹ Cường hơi cảm thấy ngượngngùng, cũng không biết nên ứng đối như thế nào, chỉ cong khóe miệng nởmột nụ cười hồn nhiên với Đường Thiệu Nghĩa, lại quay đầu nói với AMạch: “Đại nhân, ta về doanh trước.”

A Mạch gật đầu, đợi Trương Sỹ Cường phi ngựa đi khuất, rồi mới tiến lên hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca tìm ta sao?”

Đường Thiệu Nghĩa giục ngựa đi song song cùng A Mạch, một lát sau mới trả lời: “Đến thăm ngươi.”

A Mạch tâm tư thông minh, nghe vậy đã đoán ngay được vì sao đang lúc đêm khuya mà Đường Thiệu Nghĩa lại đếnđây gặp mình, không khỏi hỏi: “Vệ Hưng an bài, sắp xếp cho đại ca điđâu?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch hỏithế, biết trong lòng nàng đều đã nhìn thấu, trong mắt không khỏi lộ ravẻ vui mừng cùng thần sắc kiêu ngạo, cười cười, nhẹ giọng nói: “Ngày mai xuyên qua khu vực rừng núi, lĩnh kỵ binh doanh lên phía bắc, chặn đánhkỵ binh thát tử, tuyệt đối không để cho thiết kỵ của thát tử Dự Châu lọt qua.”

A Mạch nghe vậy thì vô cùng chấnđộng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, kỵ binh doanh của ĐườngThiệu Nghĩa hiện tại cùng lắm cũng chỉ hơn năm ngàn người, mà kỵ binhBắc Mạc tại Dự Châu không dưới mười vạn. Giữa Thái Hưng và Dự Châu làlưu vực sông Bình Nguyên, cả ngàn dặm đồng không mông quạnh, không hề có vật gì che chắn, ẩn không thể ẩn, nấp không thể nấp, vậy mà lại dùngnăm ngàn kỵ binh đi chặn đánh mười vạn thiết kỵ Bắc Mạc, thế này thì cókhác gì lấy trứng chọi đá!

“Đại ca!” A Mạch không nhịn được kêu lên, “Huynh…”

“A Mạch!” Đường Thiệu Nghĩa ngắt lời, thản nhiên nói: “Quân lệnh như sơn.”

A Mạch nuốt lại câu nói chưa kịp thốt ra vào trong miệng, yên lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa một lát, rồi quayđầu nhìn về phía trước không nói gì. Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói,chỉ im lặng đi ở bên cạnh A Mạch. Hai người trầm mặc được một lúc, AMạch đột nhiên lên tiếng hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Huynh đã có đối sách gì chưa?”

Đường Thiệu Nghĩa lắc đầu nói: “Vẫn chưa có, Vệ Hưng lệnh cho ta chỉ cần giữ chân kỵ binh thát tử mười ngày là được.”

“Mười ngày?” A Mạch cười lạnh, giậndữ nói: “Anh ta nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, huynh lấy cái gì để giữ chân thát tử mười ngày cho anh ta? Năm ngàn kỵ binh trong tay huynh cho dùthành thạo cưỡi ngựa bắn cung thì thế nào? Có thể ngăn được thát tửsao?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch nhưthế, lại nở nụ cười, nói: “Có thể giữ chân chúng được mười ngày haykhông ta không biết, nhưng ta sẽ gắng hết sức để các ngươi có thể tranhthủ được thời gian, sớm tiêu diệt được đại quân vây thành của Chu ChíNhẫn, một khi tiến vào thành Thái Hưng rồi, kỵ binh thát tử có muốn đếncứu viện cũng không thể.”

A Mạch nghĩ ngợi rồi hỏi: “Đại ca, vì sao không bố trí thêm quân số của bộ binh doanh đi cùng huynh?”

Đường Thiệu Nghĩa cười, nói: “A Mạch, ngươi chưa từng ở kỵ binh doanh, nên có lẽ không hiểu rõ kỵ binh rồi. Ở Dã Lang Câu còn có thể lợi dụng địa hình để hạn chế khả năng tấn côngcủa kỵ binh, khiến cho bọn họ không thể đánh sâu vào mặt trận của bộbinh ta, nhưng ở lưu vực sông này thì không thể hạn chế tốc độ cùng khảnăng linh hoạt của kỵ binh được, kỵ binh muốn tan hay hợp đều rất dễdàng, tốc độ thay đổi phương thức tấn công vượt xa tốc độ thay đổiphương thức phòng thủ của bộ binh, một khi kỵ binh thát tử lọt vào mặttrận của bộ binh, quân ta chắc chắn sẽ bị xé nhỏ.”

A Mạch nghe xong khẽ nhíu mày, nhưngcũng không nghĩ ra biện pháp gì, từ xưa đến nay bộ binh đối kháng với kỵ binh đều dựa vào tường thành, chiến lũy mà phòng ngự, lợi dụng cung nỏmà sát thương quân địch, đó mới là chiến thuật tối ưu nhất, rất hiếm khi bộ binh đối trận trực tiếp cùng kỵ binh.

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch chaumày, không khỏi khuyên giải: “Đừng quá lo lắng cho ta, chính ngươi cũngphải cẩn thận, trong tay Chu Chí Nhẫn là tám vạn tinh binh, trận chiếnlần này tại thành Thái Hưng cho dù có thắng, thì quân Giang Bắc chúng ta e là cũng phải trả một cái giá rất lớn.”

A Mạch tất nhiên biết điều này, nhịnkhông được hỏi: “Đại ca, ta thật không hiểu Vệ Hưng sao lại làm vậy, cho dù giải cứu được thành Thái Hưng thì thế nào? Một khi tiến vào trongthành, đại quân thát tử lại kéo đến, không phải cuối cùng vẫn là bị nhốt trong thành sao?”

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa ngưngtrọng, nghĩ một lát rồi đáp: “Chu Chí Nhẫn vừa vây thành Thái Hưng vừahuấn luyện thuỷ quân, một khi thuỷ quân huấn luyện thành công tất sẽtiến công Phụ Bình Giang Nam, đến lúc đó Thái Hưng, Phụ Bình đều bị ChuChí Nhẫn hạ, thát tử liền thuận thế hạ Giang Đông, Giang Nam dễ như trởbàn tay.”

“Cho nên, phải giải vây cho thành Thái Hưng?” A Mạch hỏi.

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu: “Khôngsai, giải vậy cho thành Thái Hưng quan trọng ở chỗ phá hủy thủy quân của Chu Chí Nhẫn, giải trừ sự uy hiếp đối với Phụ Bình, Thái Hưng được giải vây. Chỉ có điều…” Đường Thiệu Nghĩa nhìn về phía A Mạch, nói: “Thời cơ chưa tới, sợ là khó có thể thành công, Vệ Hưng quá nóng vội.”

A Mạch cũng gật đầu, thấp giọng nói:“Sự nóng vội của anh ta đánh đổi bằng hàng ngàn, hàng vạn tính mạng củatướng sĩ quân Giang Bắc!”

Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc, thần sắctrở nên u ám. Hai người đều không nói gì, đi được một lát, doanh trạicủa A Mạch đã không còn xa, Đường Thiệu Nghĩa dừng ngựa, quay đầu nhìnvề phía A Mạch, nói: “Ngươi về doanh đi, ta sẽ không vào đó đâu.”

A Mạch biết anh ta sợ có người nhìnthấy lại chọc cho Vệ Hưng nảy sinh nghi kị với mình, lập tức gật đầunói: “Được, đại ca, huynh phải bảo trọng!”

Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn AMạch, đột nhiên nói: “A Mạch, ngươi nhất định phải còn sống!” Nói xongtầm mắt lại lướt qua hai lượt trên khuôn mặt A Mạch, rồi lúc này mới kéo mạnh dây cương, quay ngựa trở về. Chưa đi được bao xa lại nghe thấy AMạch ở phía sau gọi: “Đại ca”, Đường Thiệu Nghĩa vội dừng ngựa, quay lại nhìn A Mạch.

A Mạch thúc ngựa đuổi theo, nhìnĐường Thiệu Nghĩa gằn giọng nói từng tiếng một: “Đại ca, không phảihuynh nhất định phải còn sống, cũng không phải ta nhất định phải cònsống, mà là chúng ta, là chúng ta nhất định phải còn sống!”

Đường Thiệu Nghĩa lẳng lặng lắngnghe, đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng sáng bóng trên trên khuôn mặt ngăm đen, gật đầu, nói: “Được! Chúng ta! Chúng ta nhất định phải cònsống!”

Ngày mười tám tháng ba, quân GiangBắc từ Hán Bảo bắt đầu hành quân tới thành Thái Hưng. Vượt qua khu vựcrừng núi phía đông thành Hán Bảo, Đường Thiệu Nghĩa lĩnh kỵ binh doanhđi từ hướng đông sang hướng bắc, chặn đường cứu viện của kỵ binh Bắc Mạc từ Dự Châu.

Ngày mười chín tháng ba, quân GiangBắc cách phía bắc thành Thái Hưng năm mươi dặm, đại quân hạ trại, đồngthời lệnh cho bộ binh thất doanh và bát doanh cùng một doanh cung nỏ,tạm thời do chủ tướng thất doanh Mạch Tuệ thống lĩnh, tiếp tục theohướng đông ngăn chặn viện quân đông lộ của Bắc Mạc.

Phía đông thành Thái Hưng không giống với thành bắc, là vùng đồi núi, có nhiều đỉnh núi và khe núi chật hẹp,mặc dù không hiểm trở bằng dãy núi Ô Lan, nhưng so với vùng đất bằngphẳng của lưu vực sông Bình Nguyên thì tốt hơn rất nhiều, có nhiều địahình có thể tiến hành phục kích được. Không phải trực tiếp ở trên chiếntrường chém giết, mà đến phục kích viện quân, kỳ thật điều này xem nhưmay mắn. A Mạch nghe thấy Vệ Hưng ra quân lệnh này thì vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ từ khi nào mà mình lại có được vận khí tốt như thế này? Đợichủ tướng ba doanh tề tụ, tới khi thấy tham quân Lâm Mẫn Thận cũng đitheo, A Mạch mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.

Lâm Mẫn Thận cũng mặc một bộ áo giáptrên người, tương phản với bộ dáng lúc nào cũng cười hì hì mọi ngày, chờ ba doanh tướng trịnh trọng chắp tay chào A Mạch xong, mới nghiêm sắcmặt nói: “Đại tướng quân lệnh cho Lâm mỗ cùng ba vị tướng quân đi trướcngăn chặn đường tiến quân của viện binh thát tử từ hướng đông, Lâm mỗmới vào trong quân, nhiều điều còn không hiểu, mong ba vị tướng quân chỉ giáo cho!”

Thấy Lâm Mẫn Thận đứng đắn như thế, A Mạch nhất thời không quen, không khỏi nhìn anh ta chăm chú, thầm nghĩchẳng lẽ anh ta lại là một Thương Dịch Chi thâm tàng bất lộ khác nữa? Ai ngờ khi hai gã doanh tướng vừa mới xoay người rời đi, trên mặt Lâm MẫnThận lại khôi phục bộ mặt cười hì hì, ghé sát vào A Mạch, trơ mặt ranói: “Từ biệt từ năm trước đến nay đã mấy tháng, đại tướng quân khôngcho ta đi tìm ngươi, ngươi vì sao cũng không chịu đến thăm ta?”

Trên mặt A Mạch bất động thanh sắc,chỉ thản nhiên nói: “Lời này của Lâm tham quân nói ra thật kỳ quái, talà chủ tướng của một doanh, ngươi là tham quân dưới trướng của đại tướng quân, đã mang quân vụ trong người há có thể kết giao thân thiết, nhữngchuyện như thế này về sau không nói vẫn hơn.”

Lâm Mẫn Thận nghe xong không cho làđúng, cười cười đang muốn mở miệng, A Mạch cũng không chờ anh ta lêntiếng liền lạnh giọng nói: “Lâm tham quân, Mạch mỗ có câu muốn hỏi.”

Lâm Mẫn Thận không khỏi hỏi lại: “Là câu gì?”

A Mạch hỏi: “Diễn tuồng quá mức sẽkhông thể quay trở lại đời thường được, nếu đến một lúc nào đó tham quân không muốn diễn nữa, thì làm thế nào để có thể tẩy sạch được son phấnvẽ trên mặt?”

Lâm Mẫn Thận sửng sốt, nhìn A Mạch không nói ra lời.

A Mạch nhẹ nhàng nở nụ cười, không hề để ý tới Lâm Mẫn Thận, xoay người đi phân công doanh vụ, đợi ba doanhxuất phát, Lâm Mẫn Thận mới từ phía sau đuổi theo, chỉ hỏi A Mạch:“Ngươi định phục kích thát tử ở đâu, trong lòng đều có xắp xếp rồi chứ?”

A Mạch thấy thái độ anh ta thay đổicũng không lấy làm lạ, chỉ đáp: “Ta cũng chỉ vừa lĩnh mệnh đại tướngquân đông tiến, thì làm sao biết được chỗ nào có địa hình thích hợp đểphục kích chứ.”

Lâm Mẫn Thận nghe xong ngẩn ra, không khỏi hỏi: “Quân sư trong doanh của ngươi đâu?”

A Mạch đoán anh ta muốn nói đến TừTĩnh, chỉ có điều Từ Tĩnh sớm đã không còn giữ thân phận quân sư nữa,cho nên lần này không đi theo đại quân mà vẫn lưu lại núi Ô Lan, hiệnnghe anh ta hỏi như thế, liền cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên, nói: “Tham quân chê cười ta sao, ta chỉ là một bộ binh doanh nhỏ bé, làm gì có chức vụquân sư?”

Lâm Mẫn Thận khẽ biến sắc mặt, quả nhiên hỏi: “Từ tiên sinh hiện ở nơi nào?”

A Mạch cười nói: “Ồ, thì ra tham quân muốn nói đến gia thúc a, gia thúc không phải người trong quân đội, hácó thể tham gia vào việc quân, hiện giờ đương nhiên là ở trong núi Ô Lan rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.