Người con gái đi cùng mỉm cười: “Vậy mà vẫn đến đây để thăm ta, quả thật không dễ dàng gì.”
Chàng trai đưa ánh mắt ôn nhu nhìn về phía người con gái, hỏi: “Khi nào thì nàng trở về? Không thể đợi ở đây cả đời được.”
“Nơi này rất tốt” Người con gái vẫncười dịu dàng, tầm mắt nhìn xuống mặt hồ dần trở nên xa xăm: “Có núi, có sông, có cỏ cây hoa lá, ta cảm thấy so với Thịnh Đô ồn ào náo động tốthơn rất nhiều.”
Chàng trai cười lắc đầu, ôn nhu nói:“Hai ngày nay cấm vệ quân đã bao vây Thúy Sơn, nói là tìm bắt gian tếthát tử, nàng một thân nữ nhi ở lại nơi này, Lâm tể tướng đâu thể nàoyên tâm cho được.” Chàng ta thấy nàng mỉm cười, lại khuyên nhủ: “TắcNhu, theo ta trở về đi.”
Người con gái có tên là Tắc Nhu cũngkhông trả lời, chỉ cười rồi quay đầu nhìn anh ta, trong ánh mắt là mộtsự kiên định không thể lay động. Chàng trai thấy vậy cũng đành cười cười một cách bất đắc dĩ, không khuyên bảo gì thêm nữa.
A Mạch đứng nấp sau hòn giả sơn, cảthể lực và tinh thần đều đã cạn kiệt, ban đầu còn miễn cưỡng nghe thấyhai người kia nói gì, về sau, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, một cơn choáng váng ập đến, nàng rốt cục không thể khống chế được thân hình của mình, “huỵch” một tiếng, từ sau hòn giả sơn lăn xuống.
Bên ngoài, chàng trai vội vàng che chắn phía trước cô gái, hướng về phía A Mạch quát: “Ai?”
A Mạch tuy rằng ngã quỵ, nhưng thầntrí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196675/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.