Có thể nhìn thấy bầu trời, trong lòng hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm, Thường Ngọc Thanh lại cười nói:“Có lẽbên ngoài chính là cảnh thế ngoại đào nguyên(1).”
A Mạch lại nói nói: “Là cái gì cũng được, chỉ cần có thể tìm được cái ăn.”
Lời nói này thật sự là đại sát phongcảnh, chẳng qua Thường Ngọc Thanh cũng không thể phản bác, chính anh tacũng đã hai bữa liên tiếp chưa ăn cơm, lại mò mẫm đi từ lúc nửa đêm,hiện tại cũng cảm thấy đói khát vô cùng. Anh ta kéo cánh tay A Mạch,nói: “Vậy thì đi nhanh thôi.”
Có hy vọng phía trước, bước chân haingười cũng trở nên nhẹ nhõm, ông trời cũng mở lòng thương, khiến haingười mơ hồ nhìn thấy cửa ra phía trước. Trên mặt Thường Ngọc Thanhkhông khỏi lộ ra chút ý cười thoải mái, dắt A Mạch chạy nhanh hơn, nhưng khi chạy đến lối ra thì cũng là lúc giật mình đứng sững lại, ngay cảbàn tay vẫn nắm lấy tay A Mạch cũng không hề buông lỏng ra.
Con đường này đâu phải dẫn đến cảnhthế ngoại đào nguyên! Sườn núi tả hữu hai bên đều là vách đá thẳng đứngcao ngàn thước, trước mặt, một dòng sông lớn cuồn cuộn chảy xuôi, hóa ra tạo hóa chỉ tạo ra một cái khe nhỏ hẹp mà thôi.
A Mạch đưa mắt nhìn chung quanh, bênkia sông tuy cũng là sườn dốc, nhưng không cao đến nỗi không thể quađược như vách đá bên này, liền nói: “Có lẽ đây là sông Thanh Thủy?”
Thanh Thủy, là sông lớn nhất của vùng Giang Nam, chảy từ Thúy Sơn vào Thanh Hồ, sông Hộ Thành của Thịnh Đôchính là lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196673/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.