Đường Thiệu Nghĩa không trả lời, đemtúi nước buộc lên bên yên ngựa, rồi xoay người lại lẳng lặng nhìn A Mạch lúc, hỏi: “Ngươi muốn đi cứu Dự Châu sao?”
A Mạch cúi đầu cân nhắc một lát, rồinhìn thẳng Đường Thiệu Nghĩa, ánh mắt thản nhiên đáp: “Về cả công lẫntư, ta đều không muốn đi Dự Châu.”
Thần sắc Đường Thiệu Nghĩa có chútbiến đổi, trong mắt không dấu được sự thất vọng, yên lặng giữ nguyên tầm mắt, lại nghe A Mạch thấp giọng nói: “Nhưng Từ cô nương cùng tiểu LưuMinh còn ở lại trong thành phủ.”
Sau khi Từ Tú Nhi và Đường ThiệuNghĩa cùng nhau chạy trốn tới Dự Châu, liền được an bài ở lại bên trongthành thủ để chiếu cố tiểu Lưu Minh. Khi A Mạch đến Dự Châu, khi đi theo Đường Thiệu Nghĩa có gặp qua nàng ấy một lần, ba người gặp lại nhau đều thổn thức không thôi. Về sau, A Mạch tuy rằng theo Thương Dịch Chi lưutại thành phủ, nhưng thật ra không thế nào nhìn thấy Từ Tú Nhi. Nhất làtừ khi Từ Tú Nhi theo phu nhân của Thạch Đạt Xuân vào bên trong viện,trong ngoài có khác biệt, A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa không thể tùy tiện đi vào. Hơn nữa, A Mạch vốn không nguyện ý muốn gặp Từ Tú Nhi, nguyênnhân là do Từ Tú Nhi mỗi lần thấy nàng đều thập phần mất tự nhiên, nhưlà thầm yêu mà vụng trộm ngắm nàng, mỗi khi nàng đưa tầm mắt nhìn qua,Từ Tú Nhi dường như lại chột dạ vội tránh đi.
A Mạch cười khổ một tiếng, nói tiếp:“Nàng gọi ta một tiếng nhị ca, chúng ta ba người cùng nhau trốn khỏithành Hán Bảo, đâu thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/126731/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.