A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được tia hoảng sợ trong mắt người kia. Từ Tú Nhi thì kinh hãi há to miệng, hơn nửa ngày mới thì thào nói: “Trời ạ,thát tử Bắc Mạc rốt cuộc là có bao nhiêu người đây!”
Những lời này làm cho Đường ThiệuNghĩa dần dần bình tĩnh lại, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ vì đã biểu lộnỗi khiếp đảm của mình, len lén nhìn A Mạch rồi hừ lạnh một tiếng nói:“Cho dù thát tử thực sự có tới mười vạn đại quân đi chăng nữa, thì muốnhạ thành Thái Hưng cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Thành TháiHưng thành cao hào sâu, để so sánh thì một thành Hán Bảo nho nhỏ còn xamới có thể sánh bằng! Chỉ bằng mười vạn nhân mã đã nghĩ có thể vây khốnthành Thái Hưng của ta sao? Hừ! Quả thực chính là không biết trời caođất rộng!”
Ha, ngữ khí rõ ràng là cao ngạo,nhưng khóe miệng cứng nhắc đã tiết lộ nội tâm đang khẩn trương lo lắngcủa hắn. A Mạch quét mắt nhìn hắn, trên mặt mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã có chút cho là không đúng, thầm nghĩ “nếu thành TháiHưng thật sự là không gì phá nổi, vậy thì cùng với việc ngươi chạy đibáo tin cũng chẳng có quan hệ gì! Ngươi sao mà phải vội?” Vừa nghĩđến đây, trong đầu A Mạch chợt hiện lên một tia sáng, chạy nhanh lạinhìn kỹ con Hoàng Long uốn lượn dưới núi, nhìn đi nhìn lại, lông màyliền gắt gao nhíu lại.
Nam Hạ không có chiến mã, phần lớnđều phải mua từ thảo nguyên Tây Hồ, đến tổ kiến cũng biết kỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/126709/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.