Phía đông thành Hán Bảo là một ngọnnúi nối liền với dãy núi Mạt Chi thuộc phía bắc Nam Hạ, cao nguyên VânHồ và sông Bình Nguyên. Đại khái hành trình theo hướng tây bắc – đôngnam, bắt đầu từ phía bắc sườn núi Lĩnh Nam nối tiếp đến sông Uyển, kéodài hơn bảy trăm dặm, thế núi phía nam của Bắc Triều có xu hướng thấpdần, đến ngoài thành Hán Bảo thì địa thế núi rừng đã bớt hiểm trở đi rất nhiều.
Đám người A Mạch sau khi đi vào trong rừng đều thở phào nhẹ nhõm, đó là loại cảm giác tìm được đường sốngtrong chỗ chết. Trong thời gian ngắn, chỉ cần quân lính Bắc Mạc không đi săn thú để tiêu khiển, thì coi như tính mạng của họ tạm thời được bảovệ. Cũng may, hiện tại là thời tiết đầu thu, trong rừng có không ít quảdại đã chín, ba người hái ăn tạm cũng no bụng, Từ Tú Nhi thận trọng chọn chút quả dại ngọt, nhiều nước, nhai nát một chút rồi mớm vào miệng đứatrẻ.
“Trang bị của đại quân thát tử khôngthể xuyên qua rừng rậm, cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo hướng nam rồivòng qua dãy núi này, sau đó quay lại thành Thái Hưng. Như vậy, bọn thát tử phải mất ít nhất ba ngày mới tới được thành Thái Hưng. Chúng ta chỉcần đi tắt qua khu rừng này là có thể đến thành Thái Hưng trước chúng.”Đường Thiệu Nghĩa vừa nói, vừa dùng nhánh cây khoa tay múa chân vẽngoạch ngoạc trên mặt đất. Điều kiện thông tin trong thời đại này bịgiới hạn, cho nên một viên giáo úy đóng quân trong một thành nhỏ nhưĐường Thiệu Nghĩa căn bản không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/126708/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.