Thấy Diệp Hàng vọt vào rừng sâu mà bốn phía lại là sương mù dày đặc không rõ phương hướng nên lão Dũng chỉ đành quay lại chỗ tảng đá kia chờ. Tay ông ấy nắm chặt lá bùa làm từ răng thú đeo trên cổ, tai dựng lên cảnh giác quan sát bốn phía. Ông sợ vừa không để ý sẽ có đôi mắt đỏ ngầu nào đó xuất hiện giữa những cây trúc. Độ cảnh giác của ông ấy còn cao hơn lúc tới biên cảnh mai phục tội phạm bỏ trốn vì thế lúc thấy Diệp Hàng đi ra ông ấy đã thở nhẹ một hơi.
Thần kinh vốn căng thẳng nay được thả lỏng lão Dũng mới cảm nhận được áo sơ mi bên trong của mình ướt đẫm mồ hôi. Gió thổi qua khiến ông lạnh run. Ông không nhịn được duỗi tay đánh vào vai Diệp Hàng một cái và tức giận oán trách, “Lần sau không được bỏ lại đồng đội và xông vào một mình nhớ chưa?!”
Thằng nhóc này cứ thế đơn thương độc mã chạy vào nơi quỷ dị kia! Nếu chờ tới rạng sáng mà anh không ra thì tới lúc ấy người cảnh sát phải tìm không phải đào phạm mà chính là Diệp Hàng.
Diệp Hàng cũng không ngờ lão Dũng không rời đi trước mà vẫn luôn ở tại chỗ chờ mình. Anh cảm động vươn tay vỗ vai ông ý cảm tạ, trên khuôn mặt mệt mỏi có chút ý cười.
Lúc này lão Dũng mới phát hiện cảnh phục trên người anh bị cào rách tung tóe, tay và mặt cũng bị cào bao nhiêu là vết, cả người chật vật, đáy mắt còn mang theo suy sụp. Nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-ly/2593537/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.