Núi Khả Ngạch nằm ở phía bắc của khu trại, nhìn từ xa sơn thế triền miên hùng cứ một phương. Nó trải dài với vô số ngọn núi nhỏ vây quanh, ở giữa là đỉnh Khả Ngạch cao vời vợi như thần núi sừng sững ngay ngắn. Dưới sự tô điểm của những ngọn núi xung quanh nó lộ ra vẻ đẹp hiểm trở, khí phái không gì sánh được. Vách núi như đao khắc, bên trong có sơn động, phía dưới có một hồ nước xanh sâu thẳm, vừa đẹp đẽ vừa tĩnh lặng. Truyền thuyết nói trong núi này trải đầy linh ngọc, ngoại trừ cổ mầm thì bất kỳ ai vào đây đều không thể ra ngoài, thi cốt chẳng còn. Giờ phút này cả ngọn núi truyền kỳ tràn đầy thần bí trong mắt người Miêu đã bị mưa tuyết của mùa đông phủ lên.
Vào mùa đông sắc núi trong sáng, trong rừng có một loại mùi kỳ dị lại thấm người. Đó là mùi tuyết mát lạnh, rừng rậm tích đầy tuyết giống như được phủ một tấm màn nhung màu trắng, lâu dài mà thanh tú. Con đường nhỏ trên núi có tuyết đọng dày tới tận bụng chân, người đi ở giữa không bao lâu sẽ ướt giày tất và cảm nhận được lạnh lẽo tận xương. Chỗ sâu trong núi lớn vừa yên tĩnh lại tiêu điều, chỉ có khi gió núi thổi qua mới có tiếng tuyết đọng trên cành rơi xuống tất tốt. Ngẫu nhiên cũng có vài tiếng nhánh cây gãy do không chịu nổi sức nặng của tuyết bám trên mặt.
Đi trong con đường núi lạnh lẽo yên tĩnh ấy là một đoàn người đang vội vã tiến về phía trước.
Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-ly/2593499/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.