Miếu nhỏ ở khu mỏ bỏ hoang chỉ có tác dụng trấn áp yêu linh. Nhưng hàng năm không có người chăm chút nên trên đỉnh miếu đọng đầy tuyết, tới gần thấy cửa bong tróc sơn, bộ dạng cực kỳ cổ xưa. Mấy người bị gió tuyết thổi qua khiến lông mi và lông mày đều dính tuyết, cả người mang theo hơi lạnh đẩy cửa miếu và tiến vào trong.
Bên trong hoàn toàn tối đen, rộng chưa tới 30 m2, đèn pin lia qua là có thể nhìn rõ tình hình. Lôi Linh Nhi nhớ kỹ quy củ của người Miêu là vào cửa không dùng đèn pin mà dùng lửa.
Lúc này bọn họ vào cửa miếu thì địch trong tối ta ngoài sáng, một khi đốt lửa lên quả thực rất nguy hiểm. Nhưng miếu nhỏ này cho người ta cảm giác âm u quá mức, nếu có ánh sáng trong tay hẳn sẽ tốt hơn không nhìn thấy gì và phải sờ soạng.
Ngọn lửa lắc lư tỏa ánh sáng, trong không gian hoàn toàn đen nhánh này nó mang theo ấm áp khiến người ta an tâm không ít.
Bên trong miếu trống trải, tro bụi khắp nơi nhưng không có tượng La Hán đứng ở hai bên như miếu thờ bình thường. Ở giữa miếu chỉ có một tấm bia đá cao nửa người, trên mặt nó ố vàng, có không ít mạng nhện khe khuất đa phần chữ viết trên đó. Ở một góc tưởng của miếu bày một cái bàn lớn, phía sau bàn chừng ba thước có một điện thờ. Bên điện thờ có đặt một bức tượng nhưng bị che bằng phải đỏ đã phai màu nên không nhìn rõ bộ dáng.
Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-ly/2593490/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.