Mẫu thân Thế công tử yêu thích nàng ta.
Dù nàng có thích Thế Thời Cảnh hay không, dù cuộc hôn nhân này có thành hay không, giờ đây Thế gia đã từ hôn với ta, lời đồn đại đã giáng lên ta, thì liệu có chừa Thế gia cho nàng hay không? Thế gia bị ta đến tận cửa lui hôn, nếu lại bàn hôn sự với nàng, chẳng phải ngầm nói rằng nàng thấp kém hơn ta sao?
Ta lắc đầu: “Từ nhỏ sức khỏe Bạch Chỉ đã không tốt, không biết kiếm vũ.”
“Nếu không nối nghiệp gia truyền, xem ra Bạch Chỉ tỷ tỷ cũng chẳng khác gì chúng ta, những cô nương yếu đuối không ra khỏi cửa.”
Ta không giỏi võ nghệ, cũng không nổi tiếng về tài văn thơ, hội họa.
Còn nàng là một tiểu thư giỏi cả đàn tranh lẫn hội họa, danh tiếng lẫy lừng khắp Thịnh Kinh.
Trương tiểu thư ánh mắt đầy vẻ đắc ý, dù có lui hôn, thì cũng là nàng từ hôn với Thế gia, làm gì có chuyện Thế gia bị từ hôn rồi lại đến cưới nàng.
Ta im lặng không đáp, rút ra một ống tiêu từ trong tay áo.
Đây là bản nhạc do huynh trưởng dạy ta, cũng là khúc nhạc mà huynh ấy yêu thích nhất.
Tên khúc nhạc là “Phá Trận”.
Vừa mới bắt đầu tấu lên, đã có quý nữ kêu lên kinh ngạc.
Giai điệu mang theo sát khí mãnh liệt, như vạn mã bôn ba, quân binh xung trận, khắc đá Yên Nhiên, oai chấn cửu thiên.
Nghe khiến huyết mạch người nghe cũng sục sôi.
Thổi được một đoạn, ta liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-kieu/3623782/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.