Chương trước
Chương sau
Có chứ!
Editor: Iris N
Hạng Vân Độc không gọi được cho Tiền Nhị nhưng lại cũng không thể để A Kiều ở đó một mình, quyết định đưa cô đi tổng cục Tây Thị luôn rồi bảo cô chờ bên ngoài.
Đi vào, thấy Hình Phỉ còn chưa tới, anh kéo một người lại hỏi: "Sao thế? Sao tự dưng đột nhiên lại có manh mối?"
Người cảnh sát hình sự kia cũng ngơ ngác, anh ta đáp: "Là do quần chúng nhiệt tình tố giác, vốn tưởng là kẻ kia uống nhiều khoác lác linh tinh, đưa về thẩm vấn không ngờ lại là thật."
Bây giờ mới là ngày thứ ba, tội phạm giết người đã tự lòi ra.
Hạng Vân Độc đi vào trong mấy bước, ai cũng đang làm việc, anh đi vào văn phòng đã thấy ngay Tiền Nhị đang ngồi trong đó, cả người co rúm lại.
...
Không phải gã gặp phải đúng đội quét hoàng đánh phi [1] của Tây Thị rồi bị bắt chứ?
[1] Chiến dịch của TQ, đại loại là quét sạch văn hóa phẩm đồi trụy, dẹp sạch hàng phi pháp.
Hạng Vân Độc kéo tạm một người rồi hỏi: "Người kia phạm tội gì?"
Cậu cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhìn Tiền Nhị rồi cười: "Đâu có, anh ta chính là quần chúng nhiệt tình tố giác kia đấy." Thấy Tiền Nhị co quắp, nhìn đầy vẻ sợ hãi, "Nào, tôi đi rót cho anh ta cốc nước nào."
Thế là phá được vụ án lớn đấy nhá, vậy mà lại co rúm lại, run như giẽ thế kia, cậu ta đi vào hỏi Tiền Nhị: "Anh muốn uống gì?"
Tiền Nhị lập tức đứng nghiêm, sao còn dám yêu cầu, xua tay liên tục: "Không cần, không cần, không cần, đừng làm phiền đồng chí cảnh sát." Gã đang đờ đẫn cả người, chẳng hiểu sao mình lại gặp phải chuyện này.
Tiền Nhị mơ mơ màng màng mộng mị cả đêm, gã mơ thấy mình ở trong một biệt thự cao cấp, trong bể bơi lớn không có nước mà tất cả đều là tiền, một mình gã bơi giữa biển tiền.
Vô số cô gái chân dài xinh đẹp trắng nõn nà liên tục rải tiền trên người gã. Cùng người yêu làm cái việc sung sướng kia, Tiền Nhị cảm thấy mĩ mãn tới độ sắp lên trời tới nơi.
Mở mắt ra, lau nước miếng, gã vẫn nằm ngủ trên tấm chăn trải tạm.
Lúc ấy không thể kiềm chế nổi nữa, hết nguy hiểm rồi, gã hoàn toàn có thể ra ngoài thư giãn một chút đúng không?
Lấy cuốn danh bạ điện thoại luôn mang theo bên người nhiều năm ra, gã gọi điện thoại cho mấy người từng có quan hệ thân mật thoáng qua từ hồi mười mấy năm trước, lúc gã còn ở Tây Thị kia, hai người không nhấc máy, còn một người đã trở thành tú bà ở câu lạc bộ.
Nhưng Tiền Nhị vẫn là Tiền Nhị, khá hơn trước kia một chút, cầm mấy đồng tiền, chuẩn bị tới trước mặt tình nhân cũ khoe khoang một chút.
Gã đi vào câu lạc bộ chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo, lấy nguyên cả combo massage người, massage chân, giẫm lưng. Đến đoạn giẫm lưng, trong đó không còn phòng đơn nữa nên phải dùng chung phòng với người khác.
Sau đó, người anh em kia uống quá chén, phía trên thì giẫm lên lưng hắn ta, phía dưới còn đặt cái thùng rác, giẫm một lần nôn một lần nhưng nhất định không chịu cho người ta ngừng giẫm.
Tiền Nhị cũng chẳng muốn ở chung phòng với người này, muốn đổi chỗ khác, cuối cùng người anh em kia uống say, nôn hết đồ trong dạ dày lại bắt đầu nôn ra lời thật, hắn ta nói hắn ta giết người, giết cả nhà ba người.
Chẳng ai tin là thật, những kẻ uống quá chén rồi nói mình giết người phóng hỏa ở chỗ này còn thiếu chắc. Khi ấy cô gái giẫm lưng kia chỉ cười, còn dỗ dành hắn ta mấy câu, khen hắn ta giỏi.
Rồi cô ta quay sang nói với Tiền Nhị, lần trước có người tới đây, nói bên trái mình là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, thực ra bên trái dán Cừu Vui Vẻ, bên phải dán Hello Kitty."
Chỉ cần cho đủ tiền boa thì ở đây chẳng ai sẽ tin lời say cả, nếu như thực sự vì chuyện này mà báo cảnh sát thì câu lạc bộ cũng chẳng kinh doanh nổi nữa.
Vị nào đó lại càng nói càng thật, càng nói càng chi tiết, nói tới mức lông tơ trên người Tiền Nhị dựng hết cả lên.
Gã lén mở app ghi âm trong di động ra, ghi lại toàn bộ lời nói của người nọ, tới khi người nọ ngủ thiếp đi, Tiền Nhị đã mướt mồ hôi, không thèm giẫm lưng nữa, chạy ra khỏi phòng, thẳng tới cuối hành lang.
Nhìn chằm chằm cánh cửa, gã run rẩy bấm số 110, lúc tiếng người trực điện thoại vang lên, giọng nói của gã vẫn đang run rẩy: "Đồng, đồng chí cảnh sát, tôi muốn, tôi muốn bán án."
Hai cô gái massage giẫm lưng kia bây giờ còn đang ghi lời khai kia kìa, cục đã cử người đi kiểm tra giấy phép và các hạng mục kinh doanh của câu lạc bộ.
Người tình cũ của Tiền Nhị biết chính Tiền Nhị báo cảnh sát xong, đừng nói là ôn mộng uyên ương với gã, chỉ hận không thể đạp cho hai phát, đồ sao chổi!
Tội phạm đi vào cục cảnh sát như vừa mới chợt tỉnh cơn mơ, hắn ta căn bản không nhớ nổi sao mình tự nhiên lại đi hội sở, đi tắm rửa massage như thế nào, rõ ràng là hắn ta đã đi trốn, đã ở vùng ngoại ô Tây Thị rồi cơ mà.
Cảnh sát thẩm vấn hắn ta trong phòng thẩm vấn. Họ đã nghe đi nghe lại đoạn ghi âm kia rất nhiều lần, moi ra rất nhiều chi tiết, đã sắp xếp điều tra rồi.
Hắn ta giống như thể một tên tội phạm tự dẫn xác tới, chứng minh thư còn ở trong túi, tình tiết phạm tội toàn tự kể.
Mặt tên tội phạm xám ngoét, lúc này mới thừa nhận hắn báo thù riêng nhưng bởi trước kia từng đọc được tin tức chi tiết về vụ án giết cả nhà ở Giang Thành nên cố ý bắt chước cách gây án và sắp xếp thi thể, muốn qua mắt cảnh sát, khiến cảnh sát liên tưởng tới hướng vụ án giết cả nhà ở Giang Thành.
Hắn ta thực hiện kế hoạch phạm tội của mình từng bước một, cẩn thận kín đáo. Ở hiện trường, đến cả một chút lông tóc vân tay cũng chưa để lại, không ngờ lại chính hắn ta nói ra hết toàn bộ.
Cảnh sát điều tra vụ án thốt lên: "Chuyện này... May mắn kiểu gì đây không biết."
Báo cáo so sánh của bên pháp y vẫn còn chưa làm xong đâu mà tội phạm đã tự dẫn xách tới.
Trên đường về, Hình Phỉ nhận ra một tên tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn. Cô ta xin đội chi viện, chỉ một lát sau đã đưa tội phạm bị truy nã về cục cảnh sát, lúc nhìn thấy Tiền Nhị còn ngẩn người.
Tiền Nhị dù sao cũng có chút thông minh. Gã giả vờ mình không quen bọn họ, trông ngoan ngoãn như người lần đầu tiên đi massage giẫm lưng, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn xuống đất.
Liên tục có tin tốt, tổng cục cùng một lúc bắt được hai phạm nhân cần kết án, làm việc hừng hực khí thế. Ngược lại người được cử tới là Hạng Vân Độc thì chẳng còn việc gì mà làm nữa, công việc của anh còn chưa triển khai đã hết thúc.
Tiền Nhị còn phải ghi lời khai, Hạng Vân Độc gọi điện cho A Kiều: "Đói không? Anh đưa em đi ăn sáng."
A Kiều đã đói bụng từ lâu, cô đang chán chết đi được nhưng vẫn ngồi trong xe ngoan ngoãn chờ Hạng Vân Độc, cô không muốn làm Hạng Vân Độc lo lắng, nghe thấy anh định đưa mình đi ăn sáng, nhìn ra cửa sổ tìm anh, tuy cách rất xa nhưng chỉ nhìn một cái đã nhận ra anh.
Mở cửa xe chạy xuống, cô nhanh chóng đi tới trước mặt Hạng Vân Độc, khoác lấy tay anh: "Ăn gì thế?"
Hạng Vân Độc tới Tây Thị mà còn chưa đi được ăn đặc sản địa phương, thấy đối diện có quán súp thịt dê, hỏi cô: "Có muốn ăn cái kia không?"
Một bát súp thịt dê, hai lồng bánh bao nhân thịt dê thịt bò, còn mua thêm một suất bánh hấp mật ong cho cô làm đồ ăn sáng.
A Kiều gật đầu lia lịa, cô cảm thấy Hạng Vân Độc đã là bạn trai của cô, trong phim toàn như thế cả, anh chu đáo như vậy, A Kiều rất vui.
Hai người đang định qua đường, một người đàn ông mặt mày ngơ ngạc đột nhiên xuất hiện, kẻ này nói với A Kiều và Hạng Vân Độc: "Tiên cô không chịu nhận tiền bạc, đám tiểu yêu chúng tôi chuẩn bị chút quà mọn khác, là tấm lòng, mong tiên cô vui vẻ nhận cho."
Nói xong người nọ liền biến mất, A Kiều ngơ ngác, tặng quà gì cơ?
Hạng Vân Độc nhíu mày, anh kể cho A Kiều chuyện phạm nhân đã sa lưới, Tiền Nhị là người dân nhiệt tình cung cấp mạnh mối, tổng cục Tây Thị còn trao cờ thưởng và tiền thưởng cho gã.
Hình Phỉ cũng nhận ra tội phạm bị truy nã trên đường, bắt được kẻ bị tình nghi hung thủ của nhiều vụ án giết người cướp của, giờ đang thẩm vấn phạm nhân trong phòng thẩm vấn.
Hai phạm nhân này chính là "quà" của đám yêu quái.
A Kiều cảm thấy đây là chuyện tốt, tốt mà, Hình Phỉ lập công, Tiền Nhị cũng lấy được cờ khen thưởng, Hạng Vân Độc cũng hoàn thành công việc, mấy tên yêu quái này kể ra cũng thông minh.
Hạng Vân Độc nhíu mày, anh hỏi: "Cung Lưu Tiên thật sự là chỗ mọi người cúng bái thần tiên sao?" Nơi nào cũng có phong tục riêng, không biết mấy Địa Tiên cũng là chuyện thường.
A Kiều gật đầu, cành hoa đào đã không còn nữa nhưng cô vẫn giữ tấm giấy đỏ rút quẻ kia, lấy ra cho Hạng Vân Độc đọc: "Anh xem này."
Lần nào đọc lại những chữ trên đó cô cũng cảm thấy là đang nói về cô vào Hạng Vân Độc, ngọt ngào nhìn anh, những ngón tay nhỏ không ngoan ngoãn cuộn lại, cào nhẹ lên lòng bàn tay anh, cô muốn Hạng Vân Độc hôn cô.
A Kiều hoàn toàn tin tưởng, cảm thấy vị tiên cô này là người tốt, chỉ đường dẫn lối cho cô, lời của tiên cô nói rất có lý, nếu như thực sự đi đầu thai, hồn phách được tái sinh, linh hồn vẫn tồn tại nhưng người lại chẳng phải A Kiều.
"Anh với em cùng đi cung Lưu Tiên lễ tạ đi!" A Kiều ngọt ngào kéo cánh tay bạn trai, "Ông tử bảo những cô gái rút được quẻ tốt mà thực sự có vận may tì đều sẽ đưa bạn trai quay về cung Lưu Tiên lễ tạ thần tiên."
Lưu Tiên nương nương sẽ phù hộ cho bọn họ mãi mãi bên nhau, trăm năm hạnh phúc.
Hạng Vân Độc nhìn tờ giấy đỏ, có gì đó chợt lóe lên trong đầu anh. Anh còn chưa nắm bắt được suy nghĩ đã bị những lời nói của A Kiều kéo ra.
Anh nhìn về phía A Kiều, dường như không nghe rõ: "Anh, anh là gì cơ?"
"Bạn trai ấy!" A Kiều khẳng định, bạn trai, mấy chữ đọng lên môi cũng đã thấy ngọt, cô nhìn đôi môi Hạng Vân Độc bằng ánh mắt nóng cháy, hơi liếm môi, mong anh lại hôn cô giống ngày hôm qua.
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nếu nói không phải bạn trai bạn gái thì quá đáng quá nhưng bọn họ không thể có hành động vượt qua khuôn phép nữa.
Hạng Vân Độc tìm một cái bàn, gọi đồ ăn, đưa đũa cho A Kiều. Lúc cô đang ngồi ăn súp thịt dê, anh giúp cô bẻ bánh bao.
Anh nghĩ ngợi rồi nói với A Kiều, "Chúng ta, chúng ta đúng là bạn trai bạn gái nhưng em còn... em còn đang đi học, em còn nhỏ quá." Nói như vậy anh có cảm giác mình đúng là cầm thú.
Cả cuộc đời này, Hạng Vân Độc còn chưa nói ra những lời sến súa như thế bao giờ: "Nhưng anh sẽ chờ em lớn lên, ít nhất là tới khi em lên đại học, nếu em vẫn còn muốn ở bên anh."
Cô vào đại học sẽ tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, quen biết nhiều người hơn, đến khi đó có lẽ cô sẽ có lựa chọn khác.
Hạng Vân Độc cảm thấy bản thân mình vừa bày đặt lại vừa sến súa nhưng dù chỉ là tưởng tượng đến khả năng nay, anh đã vô cùng tức giận với cái "lựa chọn khác" còn chưa có bóng dáng kia.
"Em không nhỏ!" A Kiều nhíu mày, lúc còn sống cô đã lớn tuổi hơn Hạng Vân Độc, như bây giờ là do Nghiệt Kính Đài, huống hồ cô còn chết nhiều năm như thế rồi, "Em muốn ở bên anh!"
Hạng Vân Độc cười: "Thế thì chúng ta vẫn ở bên nhau giống như trước đây mà, trước ngày hôm qua ấy."
A Kiều cắn bánh hấp mật mong: "Thế thì không được hôn à?"
Ánh mắt Hạng Vân Độc tối sầm, anh không bỏ qua bất cứ biểu hiện hay động tác nhỏ nào của A Kiều, ánh mắt đầy khát vọng mà cô dùng để nhìn anh khi nãy, còn cả câu hỏi bộc trực này nữa.
"Đúng thế."
A Kiều cắm cúi ăn, càng ăn càng tức, đạp Hạng Vân Độc một cái dưới gầm bàn.
Hạng Vân Độc không hề tức giận, nhìn cô ăn, còn giúp cô thổi súp thịt dê cho nguội rồi hỏi tiếp: "Có muốn ăn cháo bát bảo không?"
A Kiều tức giận, vừa giận vừa nói: "Muốn."
Ăn sáng xong, Hạng Vân Độc về cục cảnh sát, Tiền Nhị đã ghi xong lời khai. Mọi người đều đã đi ra ngoài điều tra, gã thấy xung quanh không có ai mới nói với Hạng Vân Độc: "Đội trưởng Hạng, tôi thật sự không định để cô Trần ở lại một mình, tôi chỉ là..."
Chỉ là đột nhiên muốn đi massage chân, gã không lọc lõi vùng này, không dám khai trai, đến massage chân cũng phải chọn loại massage đàng hoàng sạch sẽ, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Hạng Vân Độc biết gã nhát gan nên không nói với gã chuyện này có nguyên nhân riêng, Tiền Nhị chính là người nhận "quà". Anh sờ túi, lấy một bao thuốc ra, đưa Tiền Nhị một điếu.
Tiền Nhị liếc sang, là thuốc tốt, cười cười: "Nếu không thì hay cho tôi cả bao đi, đàn ông đang yêu thì sao mà lại hút thuốc cơ chứ."
Động tác trên tay Hạng Vân Độc khựng lại, Tiền Nhị máu chóng im bặt, anh định nhét bao thuốc vào trong túi nhưng nghĩ ngợi rồi lại vẫn ném cho Tiền Nhị cả bao.
Vụ án kết thúc, công việc của Hạng Vân Độc cũng hoàn thành, Hình Phỉ tới tìm anh: "Anh đi làm thủ tục đi, lãnh đạo trong cục đều đi họp hết rồi." .
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Ai cũng biết vụ án lần này hoàn toàn dựa vào may mắn, gõ trống khua chiêng điều một cảnh sát từ Giang Thành tới giúp đỡ phá án, vậy mà vất vả một hồi lại bắt được một hung thủ bắt chước, đúng là mất mặt.
Cũng may là còn bắt được.
Hình Phỉ cũng coi như là có công nhỏ, tội phạm bị truy nã là do chính tay cô ta bắt được.
Hành lang cục cảnh sát đông người qua lại, rõ ràng là cô ta mới quen biết Hạng Vân Độc được chưa tới hai ngày nhưng lại có mối quan hệ vào sinh ra tử, có rất nhiều điều muốn nói.
Hình Phỉ là người thẳng tính, nếu không thẳng tính thì cũng sẽ không có chuyện vừa gặp Hạng Vân Độc đã mỉa mai anh. Cô ta đang nghĩ xem muốn nói gì thì lại nhìn thấy Tiền Nhị đang vò đầu bứt tai bên cửa sổ.
Trong đầu cô ta bỗng vang lên giọng điệu không đứng đắn của Tiền Nhị. Nhìn gần, Hạng Vân Độc thật sự có tướng bạc tình, người đàn ông mắt đào hoa như vậy mà lại là một kẻ thâm tình.
Cô ta đưa tay: "Hợp tác vui vẻ, sau này tôi tới Giang Thành, anh phải mời tôi ăn cơm đấy."
Hạng Vân Độc cũng đưa tay ra, nắm một cái rồi buông ra luôn: "Được."
Anh nhìn Hình Phỉ, đáy mắt cuối cùng cũng có ý cười, tử khí trên mặt cô ta đã mờ đi, gần như không thấy đâu nữa. Nói như thế, tên tội phạm bị truy nã kia mới là tai nạn bất ngờ của cô ta.
Tâm trạng Hạng Vân Độc rất tốt, anh xoay người đi ra ngoài, Hình Phỉ vẫn đứng đó, nhìn anh đi ra khỏi cổng. Dưới ánh mặt trời, có một bóng người rực rỡ lao vào người Hạng Vân Độc, anh đưa tay ra đỡ.
Hình Phỉ mỉm cười, quay lại văn phòng.
Hạng Vân Độc gọi điện thoại về tổng cục. Mới có mấy ngày mà vụ án đã xong nhưng nếu đã tới thì phải có đầu có đuôi, dù trên cơ bản không có chỗ nào cần anh phải rat ay.
Trong điện thoại, Lão Giang nói: "Làm nốt thủ tục, rảnh thì ra ngoài chơi đi."
Điểm đến đầu tiên khi rảnh rỗi của Hạng Vân Độc chính là cung Lưu Tiên mà A Kiều muốn đi lễ tạ.
Xe vừa khởi động, A Kiều nhất định phải tựa vào người Hạng Vân Độc, ban đầu là tựa đầu, sau đó gác cả chân lên, rủ anh xem phim hài.
Tiền Nhị bám riết lấy tài xế, ba hoa về chuyện duy nhất mà gã có thể ba hoa trên đời này. Gã! Tiền Nhị! Bắt được hung thủ giết người! Gã còn lấy cả cờ khen thưởng ra cho tài xế xem.
Tài xế cười ha hả nghe gã khoác lác, Tiền Nhị tiện tay lấy bao thuốc ngon Hạng Vân Độc cho ra, chia sẻ với tài xế: "Ảnh chụp này, tin trong báo báo này, tôi phải cắt bằng hết, gửi cho mẹ và anh trai tôi xem." Đời này có thể chỉ có một việc khiến người nhà tự hào về gã như thế, Tiền Nhị lôi ảnh ra cho tài xế xem, bức ảnh chụp ở ngay cục cảnh sát, Tiền Nhị bị kẹp giữa hai người cảnh sát, nếu không có cờ khen thưởng trong tay và điệu bộ tươi cười của gã, cứ tưởng gã chính là phần tử phạm tội ấy chứ.
Lúc xe sắp chạy tới cao nguyên Hàm Dương, Hạng Vân Độc đột nhiên xuất hiện, nói với tài xế: "Chúng ta quay về đi."
Càng lại gần, Hạng Vân Độc càng cảm thấy có gì đó không đúng, tia sáng trong đầu càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Anh vẫn giữ được bản năng nghi ngờ, cũng có một phần là phân tích logic sự việc, anh đã là quỷ sai, có nghĩa là thể chế của thế giới khác cũng chẳng khác gì nhân gia, có cả chính phủ chính thống và các tổ chức trong dân.
Bồ Tát trong chùa Thông Huyền là chính phủ, như thế cung Lưu Tiên là tổ chức trong dân.
Xét trong đám thần tiên yêu quái, một số tội phạm náu mình trong bóng tối không sợ chính phủ chính thống mà lại sự tổ chức trong dân, sợ đến mức phải quà cáp.
Như vậy có nghĩa là bản thân tổ chức này cũng có góc tối.
Giống như có người đang dẫn dắt bọn họ, những sự việc xảy ra liên tiếp, anh đương nhiên sẽ tò mò về cung Lưu Tiên, sau đó sẽ tới cung Lưu Tiên với A Kiều xem thế nào.
A Kiều vô cùng kính sợ thần tiên nhưng Hạng Vân Độc thì không, ít nhất là trong 28 năm trước đó của cuộc đời mình thì không. Trực giác nhạy bén hơn hẳn người thường của anh mách bảo cho anh biết không thể tiếp tục đi về phía trước.
"Cao nguyên Hàm Dương ở ngay trước mặt rồi." Tài xế lẩm bẩm, đã chạy đến mười dặm đường rồi đấy, nhưng ông ta vẫn xoay tay lái: "Thế chúng ta đi đâu?"
"Đi miếu Thành Hoàng."
Xe vừa quay đầu đã đi thẳng. Ở nơi tiếp giáp với cao nguyên Hàm Dương, có mấy cái bóng dài ngoẵng mờ mờ xuất hiện, chúng đứng ven đường chờ chiếc xe này, tựa như đang chờ con mồi của mình rơi vào lưới, nhưng ngay trước khi đến gần cái bẫy, con mồi đã chạy thoát.
Bóng dáng dài ngoẵng bay về như trang giấy mỏng, rơi xuống đệm hương bồ, bẩm báo với người phụ nữ trên đài. Đó chính là kẻ mà A Kiều đã gặp, Lưu Tiên nương nương với khuôn mặt trắng toát và đôi mày co.
Nghe bẩm báo, đôi mày nhíu lại, Lưu Tiên bảo tiểu quỷ ra ngoài rồi bản thân quay vào khu trong.
Nhìn từ bên ngoài, khu trong cùng lắm chỉ là nửa căn phòng nhưng càng đi vào lại càng thấy kỳ diệu, trong đó có núi có sông, có lầu cao buông rèm. Lưu Tiên đi một lát đã tới trước cung điện, cung kính hành lễ, mấy thị nữ vén rèm lên cho cô ta đi vào.
Cô ta bẩm báo với bóng người sau màn lụa: "Người đã sắp đi vào cao nguyên Hàm Dương, không ngờ là có thể nhạy bén như vậy." Chỉ cần vào cao nguyên Hàm Dương là sẽ có cách để khiến họ tới cung Lưu Tiên, có điều không ngờ họ lại đổi ý giữa đường.
Lưu Tiên tự biết mình làm hỏng việc, người trong mành lại chỉ trầm giọng "Ừ" một tiếng, nhưng không trách cô ta: "Quá nôn nóng liều lĩnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa."
"Vâng." Lưu Tiên cúi đầu thưa, cặp mày giãn ra, mỉm cười, "Ít nhất thì việc này đã xong được một nửa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.