A Hạnh đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Thẩm Nguyên Phong tuấn mỹ vô cùng xuất hiện ở trước mắt A Hạnh.
A Hạnh đem ngọn đèn dầu chuyển qua trước cửa sổ, ngọn đèn theo gió chập chờn, đem hai người bao phủ trong ánh đèn vàng nhàn nhạt.
A Hạnh nhìn Thẩm Nguyên Phong ngoài cửa sổ, cũng lâu rồi không gặp, đối phương dường như gầy đi một ít, mặt cũng tiều tụy đi một ít. Nàng nói: “Thẩm Nguyên Phong, sao lần nào ngươi cũng thích nửa đêm canh ba tìm đến trước cửa sổ nhà cô nương vậy, để cho người khác biết, sẽ nghĩ như thế nào?”
Thẩm Nguyên Phong cười, con ngươi như bảo thạch màu xanh lam nhún nhảy dưới ánh đèn, trong suốt, sáng chói động lòng người: “A Hạnh, lâu như vậy không thấy ta, vừa thấy mặt đã chỉ trích ta, thật đúng là vô tình! Nhưng ngươi yên tâm đi, dựa vào thân thủ của ta, chắc là sẽ không để làm người ta phát hiện.”
A Hạnh cười nói: “Biết ta vô tình vậy ngươi còn tới?”
Thẩm Nguyên Phong dựa vào một bên cửa sổ, tóc dài màu nâu nhè nhẹ lay động trước ngực của hắn, tối nay hắn mặc một bộ y phục màu đen dài, càng tôn lên làn da trắng của hắn dưới trắng.
Hắn nhìn nàng, ánh lửa đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, một đôi tròng mắt thật sâu giống như có thể cắn nuốt tất cả. Hắn nhẹ giọng nói: “Cho dù biết ngươi vô tình, vẫn muốn tới.”
A Hạnh từ từ thu lại nụ cười, cúi đầu, một lát sau mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-hanh/3249305/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.