Chương trước
Chương sau
Ngọc Mai nghe lời của Xảo Oánh, hai tay ôm mặt, cười đên cả người run lên. Vì rượu mà các cô nương hành động hơi càn rỡ một chút.

Ba người kia nhìn nàng cười lợi hại như vậy không giải thích được, nhưng thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thật cao hứng, cũng cười ầm lên.

Ngọc Mai cười một lát mới thả tay xuống, trên mặt một mảnh ửng đỏ, rất là kiều diễm: “Các người không vui sao? Chúng ta kiếm bạc lại còn nhiều gấp sáu lần tiểu thư đại quan tam phẩm...sáu mươi lượng a!” Cười rồi lại khóc, nước mắt Ngọc Mai lại rớt xuống: “Nhưng phụ thân ta lại bán ta với giá năm mươi lượng bạc, nếu như ông ý biết bây giờ ta một tháng có thể kiếm sáu mươi lượng, không biết  có hối hận đến chết không...”

Tĩnh Nhàn luôn thân cận với nàng, chuyện của Ngọc Mai đã sớm biết, lúc này thấy nàng rơi lệ liền vuốt lưng an ủi: “Ngọc Mai, đừng thương tâm, nếu như không phải như vậy, chúng ta cũng không thể đi tới nơi này, không gặp được A Hạnh, cũng không có biện pháp kiếm nhiều bạc như vậy.”

Ngọc Mai lau khô nước mắt, cười một tiếng, vẫn còn rưng rưng, những giọt nước mắt như những viên ngọc trai vào sáng sớm, mềm mại yếu ớt như vậy: “Ngươi nói có lý, phụ thân không bán ta, thì ta cũng không tới được nơi này, có thể bây giờ đang phải sống nghèo khó, hoặc là gả cho một tiểu tử nghèo khó, không biết có nên oán ông ý bán ta hay không.”

Tĩnh Nhàn nhẹ nói: “Chúng ta mệnh còn tốt, đến nơi này, rất nhiều tiểu cô nương ngồi cùng một chiếc xe với chúng ta đoán chừng cũng đi vào cái loại địa phương đó!” Nói tới đây trong mắt của nàng thoáng qua vẻ sợ hãi.

” Đúng vậy, cũng may là đến nơi này.” Ngọc Mai than nhẹ.

Xảo Oánh ngồi ở một bên thấy các nàng được sáu mươi lượng bạc thì cao hứng như vậy, còn cho rằng rạp hát cứu vớt các nàng thì trong lòng không khỏi khinh bỉ các nàng thấp kém, nàng không nhịn được nói: “Nhưng chúng ta một khi đã làm đào hát, sau này cũng không thể lập gia đình! Sau này chúng ta nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ các người nguyện ý gả cho những kẻ thô tục chịu không nổi kia sao?”

A Hạnh nghe đến đó thì nhìn về phía hai cô nương, Xảo Oánh tâm cao khí ngạo nàng đã biết, bây giờ nàng lại rất muốn biết ý nghĩ của các nàng. Bình thường nàng cùng các nàng tiếp xúc không nhiều lắm, thừa cơ hội này hiểu rõ một chút cũng được.

Ngọc Mai nhìn Xảo Oánh đôi mắt chớp chớp, nói: “Nếu như không phải tới nơi này, chính là tới nhà người khác làm nô tỳ, hoặc là đến thanh lâu bẩn thỉu không chịu nổi kia. Đừng nói là lập gia đình, có thể thuận lợi sống sót hay không cũng không biết. Đến giờ đi tới nơi này, ăn ngon ở tốt, sinh hoạt cũng không phiền hà gì, mỗi tháng còn có thể cầm nhiều bạc như vậy, ta đã rất thỏa mãn, đâu còn suy nghĩ nhiều như vậy!”

Tĩnh Nhàn cũng bĩu môi nói: “Ta là thứ nữ, đại nương vốn không cần ta, tương lai cũng sẽ không an bài cho ta một chỗ tốt, nói không chừng còn là gả cho người ta làm tiểu thiếp, chịu hết khi dễ của đại phòng. Ta cũng cảm thấy như bây giờ rất tốt, ta có thể kiếm nhiều tiền như vậy, tương lai có lấy chồng ta cũng không sợ, chịu đối tốt với ta, ta sẽ mang theo lễ cưới thật nhiều gả cho hắn, nếu như không có nam tử chịu lấy ta, ta vẫn sống ở rạp hát, nhận nuôi đứa bé, tương lai già rồi thì mua một cái nhà, để cho đứa bé kia ở cùng ta, sống cùng nhau cả đời này, ta cũng cảm thấy so với làm tiểu thiếp cho người ta, bị đại phòng khi dễ vẫn tốt hơn!”

Làm nữ nhân ở thời đại này, có thể nói ra những lời như vậy cũng xem là không tệ, trong lòng A Hạnh âm thầm tán thưởng, trong miệng cười nói: “Vậy mà ngươi đã nghĩ xa đến thế, ngay cả nhận nuôi con trai cũng nghĩ tới.”

Tĩnh Nhàn mặt đỏ lên, nói: “Mẹ ta thường nói nữ tử phải suy nghĩ nhiều vì mình...”

A Hạnh cười nói: “Mẫu thân ngươi nói rất đúng, ngươi nghĩ được cũng rất tốt.” Hai cô nương này có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, đã giảm đi không ít phiền não, cũng là phúc khí. So với Xảo Oánh, các nàng sống vẫn vui vẻ hơn.

Xảo Oánh lại xem thường, bởi vì các nàng thân phận thấp, kiến thức kém cho nên rất dễ thỏa mãn, theo nàng, nữ nhân gả đi được mới đúng hợp tiêu chuẩn, chỉ khi có một tướng công tốt, gia thế tốt mới có thể làm cho nữ nhân được sống tôn quý cả đời này mới coi là viên mãn. Chút bạc này thì coi là cái gì? Chỉ như thế đã làm cho các nàng cả việc lập gia đình cũng xem nhẹ, sau này các nàng nhất định có ngày hối hận. Nàng càng ngày càng cảm giác mình không thích hợp ở nơi này, những người này cũng không cùng một tầng lớp với nàng. Phải nhanh nghĩ cách thoát khỏi nơi thấp kém này mới đúng, nếu không mình cũng sẽ dần dần thấp kém như thế, mất đi khí chất cao quý trước đây!

Chỗ Hồ công tử nhất định phải giữ thật chặt.

Lại nghe được A Hạnh nói: “Các người cũng không cần suy nghĩ quá mức, nếu như sau này tìm được người thích hợp, sau 5 năm có thể chuộc thân tự do gả lấy, nếu như không tìm được người thích hợp, các người có thể nguyện ý ở lại rạp hát, khi tuổi già không muốn diễn kịch nữa thì có thể làm thầy dạy lớp trẻ biểu diễn, rạp hát vẫn trả bạc cho các người như trước, chờ các người già rồi rạp hát cũng sẽ nuôi các người, chăm sóc các người, để cho các ngươi không cần phải lo nghĩ về sau!”

Con mắt Ngọc Mai đảo một vòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Lời nói này rất tốt, nhưng thật giống như không ai thèm lấy ta vậy.” Ngay sau đó lại cười: “Nhưng an bài như thế đúng là làm cho chúng ta an tâm không ít, nếu không ai thèm lấy, vậy sống một đời cũng không khiếm khuyết!”

Tĩnh Nhàn cũng cười gật đầu bày tỏ hài lòng.

Xảo Oánh trên mặt cười nhưng trong lòng đang suy nghĩ, làm sao có thể không ai thèm lấy ta? Muốn ta cả đời ở rạp hát, không phải cả đời ta cũng sẽ trở thành người thấp kém như các người ư? Trong lòng vô cùng xem thường. Trên mặt đương nhiên sẽ không lộ ra chút nào.

Bốn người lại tiếp tục trò chuyện, Ngọc Mai và Tĩnh Nhàn là lần đầu tiên thân mật nói chuyện với A Hạnh như vậy, trò chuyện mới phát hiệnra  A Hạnh so với tưởng tượng của bọn họ hiền hòa hơn nhiều, thân là chủ rạp nhưng một chút kiêu ngạo cũng không có, làm cho các nàng lập tức thích A Hạnh, ngược lại Xảo Oánh một thân ngạo khí làm cho người ta cảm giác không tiện đến gần

Đêm này mọi người cũng rất tận hứng, mãi cho đến khuya mỗi người mới tản ra trở về phòng, rất nhiều người cũng uống rượu say mèm, hô to gọi nhỏ nhưng trong lòng mọi người vui vẻ, cho nên không có ai trách bọn họ.

A Hạnh cũng cùng phụ thân lái xe về đến nhà. Trên đường, Lý Nhuận Phúc có chút say, vừa lái xe vừa ngân nga một bài hát không biết tên, A Hạnh lần đầu tiên nghe được phụ thân ca hát, cảm thấy cổ họng phụ thân trầm thấp, có loại thương cảm. Nghe rất hay.

A Hạnh ngồi ở bên cạnh phụ thân, nhìn phụ thân mặt mày càng lộ vẻ trẻ ra, nghe ông hát rất truyền cảm. Nghĩ thầm, thật sự nên vì phụ thân tìm một thê tử tốt, không thể kéo dài được nữa. Chợt nhớ tới lời của Tam thẩm, hình như hôn sự của Tiểu Hỉ đã gần, nói như vậy cũng nên đến gặp Tam thẩm hỏi vị nữ tử kia, phụ thân và Lưu Quế Hoa biết nhau lâu như vậy, dường như phương diện kia một chút cảm giác cũng không có, có lẽ là không thích kiểu phụ nữ như Lưu đại nương rồi, để phụ thân gặp cô nương kia, nói không chừng phụ thân sẽ thích? Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn là do phụ thân làm chủ.

Suy nghĩ một chút thì đã đến nhà. Lý Nhuận Phúc đem xe ngựa chạy vào trong viện, dắt vào chuồng ngựa, cho ăn chút cỏ. A Hạnh nấu chút nước nóng cho phụ thân rửa mặt mũi chân tay, để cho ông sớm đi ngủ. Mình lại thu dọn trong nhà một hồi mới về đến phòng.

Vừa vào phòng thì nghe có người gõ cửa sổ gọi tên của nàng.

” A Hạnh.” Giọng nói rất gần, dường như đang ở trước cửa sổ. Giọng nói rất quen thuộc, A Hạnh vừa nghe cũng biết là người nào, tính ra hình như cả tháng rồi chưa gặp hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.