Anh Duệ trầm ngâm vừa không gian tĩnh lặng, tiếng ca vẫn văng vẳng bên tai anh, xuyên qua lớp kính là dòng người tấp nập hối hả, tâm trí cũng trái tim chỉ duy nhất hướng về Y Cát. Anh mở chiếc điện thoại ra nhìn đăm đăm vào cuộc gọi cuối cùng khi nãy. Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nói trong trẻo của Y Cát, tim anh khẽ nhói đầy đau đớn.
Anh Duệ lại mở tấm hình của cô ở trong điện thoại. Anh chỉ có một tấm ảnh của cô. Đó là lúc cô đang nằm ngủ dưới mái hiên vòm nhà kính. Bên trong nở hộ hoa rực rỡ, ánh nắng vàng ươm rọi vào khuôn mặt xinh xắn thuỳ mị kia. Làn da như toả sáng căng bóng, nhớ lại khi đó, chính anh đã ngây người ngắm nhìn cô, có chút không nhịn được muốn lưu giữ hình ảnh này, liền chụp lại lúc đó. Nghĩ lại khi ấy, Y Cát như con mèo nhỏ ngoan ngoãn đang nằm sưởi nắng, đáy lòng anh không khỏi ấm áp.
Tiếng mưa ở bên ngoài đưa anh trở về thực tại, những hạt mưa tí tách rơi đem những tâm trạng kia bỗng chốc biến mất. Anh suy tư nhìn thật lâu vào tấm hình ban nãy, nỗi nhớ tha thiết lại dâng trào mãnh liệt. Nhớ nhưng đi qua lại để lại trong lòng anh sự cô đơn lạnh lẽo. Anh Duệ mệt nhoài giữa những cảm xúc, anh vô thức khởi động xe, đạp ga thật mạnh để xoá tan mọi suy nghĩ.
Chiếc xe đắt đỏ chạy như tên bắn trên con đường vắng, những hạt mưa vẫn không ngừng rơi trắng xoá một mảng, phía trước dần trở nên mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729801/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.