Anh Duệ vừa nghe những lời kia, trái tim quặn thắt đau đớn. Hàng lông mày nhíu chặt lại, anh không biết bản thân đang cảm thấy gì nữa. Nó là một thứ cảm xúc khác lạ. Nó khiến anh có cảm giác nhớ nhung, ân hận, cô đơn, nhói lòng. Đến tận bây giờ anh mới hiểu được Y Cát quan trọng đối với anh như thế nào. Từ lâu, cô đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh mất rồi. Thế nhưng tại sao cho đến lúc mất cô đi anh mới nhận ra điều này...
Anh Duệ thẫn thờ nhìn bầu trời cao trong xanh, mùi gió mát cuốn theo chút hương thơm nhè nhẹ của đống hoa dại bên đường, dòng người vẫn cứ tấp nập ồn ào vội vã. Chỉ còn lại Anh Duệ một mình đứng giữa đám đông vô hồn, đờ đẫn. Trái tim anh bây giờ như điên như dại nhớ cô. Anh nhớ cảm giác yên bình, nhẹ nhõm khi ở bên cạnh cô, nhớ hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc, nhớ hình ảnh chau mày của cô mỗi khi cô giận dỗi.
Đến khi cô đã thật sự rời bỏ anh, anh mới bắt đầu trân trọng những ngày còn có cô bên cạnh, anh bắt đầu nhớ những khoảnh khắc khi trước. Hoá ra anh không hề đối tốt với cô, anh không hề bận tâm đến cảm xúc của cô, anh chỉ làm theo ý của mình, mặc cho suy nghĩ, cảm giác của cô như thế nào. Nghĩ đến đây, trái tim anh lại không ngừng quặn đau, đôi mắt băng lãnh siết chặt tay. Anh Duệ vẫn một mực không thể tin được rằng cô đã rời xa anh.
Anh Duệ ngay lập tức chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729800/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.