Y Cát rời nhà Minh Nguyệt liền tới nhà mẹ. Nhà mẹ cô ở trong một con hẻm nhỏ, cách quán ăn không xa lắm. Trước đó, cô còn ghé ngang qua mua một chút đồ cho mẹ.
Cô đứng trước mái hiên nhà cũ kĩ, rêu xanh phủ đầy bức tường cũ, hai bên hông nhà trồng đầy hoa hồng và oải hương mà cô thích. Hương hoa nhè nhẹ dậy lên trong tim cô một hồi nhung nhớ. Cô đưa tay sờ vào mép cửa cũ mèm, cách cửa thơm mùi gỗ thoang thoảng, hoà cùng mùi đất tươi mát. Ngôi nhà của kỉ niệm, nay phải đi xa lòng cô cũng nhói đi mấy phần. Những kí ức ùa về như sóng dữ, cuồn cuộn gợi nhớ tuổi thơ hồn nhiên khi ấy.
Khoé mắt cô khẽ đỏ, Y Cát vội vã dùng khăn lau đi, tay cô xách ba bảy túi bước vào nhà. Vừa vào nhà đã thấy bóng dáng thân yêu quen thuộc đang cặm cụi quét nhà.
“Mẹ...con về rồi.” Y Cát cảm giác họng cô như bị mắc nghẹn, lời nói thốt ra vô cùng khó khăn.
“Tiểu Cát? Con sao vậy? Con khóc đấy à?” Dì Mai đặt cây chổi sang bên cạnh, cẩn thận cầm lấy mấy túi đồ trên tay Y Cát.
“Dạ. Con nhớ mẹ quá đấy hì hì...” cô nặn ra một nụ cười chan hoà, ánh mắt biết cười rạng rỡ hướng đến mẹ.
“Cái con bé này, còn nhỏ thế cơ à? Có chuyện gì mới về đúng không? Công việc mệt mỏi quá huh?”
“Dạ không...” Y Cát gượng gạo đảo mắt. Cô không thể nói rằng trước giờ cô không có đi làm gì cả...Chuyện mà cô trước giờ đang đảm nhận đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729798/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.