Minh Nguyệt đi được một đoạn, cô tức đến đỏ mặt, lầm bầm mắng.
“Quỷ tha ma bắt cứ phải gặp trúng hai người này! Nhan gia các người nhớ nhung tôi hay sao mà cứ đến làm phiền thế này?!”
Anh từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng xinh xắn quen thuộc. Chạy xe tới bên đường.
“Minh Nguyệt, tôi tới đón em.”
Minh Nguyệt mở cửa xe rồi yên vị tại ghế phụ. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia giận dữ cau mày lại.
“Ai bắt nạt em sao?” Vương Hàn thấy cô không vui, tâm trạng anh cũng xuống theo.
“Này anh không biết đâu. Hôm nay là một ngày tồi tệ. Tôi rốt cuộc đã đặc tội gì với Nhan gia mà ngày nào tôi cũng gặp họ vậy? Bỏ rơi tôi đã đành rồi giờ còn bị làm phiền! Cái gì mà em gái? Cái gì mẹ nuôi? Thật nực cười mà? Toàn những con người giả tạo!...” Minh Nguyệt ôm cục tức kia ném lên người Vương Hàn.
Anh thấy cô như vậy cũng không nói gì. Chỉ lặng lẽ lắng nghe cô mắng mình...
“Vương Hàn, cuối tuần này tôi tới nhà bạn tôi chơi nhé?”
“Trai hay gái?”
“Là gái. Cô ấy là bạn thân tôi Mặc Y Cát. Mẹ cô ấy có dạy tôi nấu ăn, cuối tuần tôi tới thăm dì ấy.”
“Tôi sẽ dặn tiểu Trương đưa em đi. Nhớ về sớm.”
Chẳng mấy chốc anh đưa cô về tới nhà. Vừa về tới nhà, Minh Nguyệt đã lăn vào bếp đeo chiếc tạp dề màu hồng, búi tóc thật cao, sắn tay áo nấu nướng. Cô quay đầu lại nói với anh.
“Vương Hàn, anh lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm nhé.”
Nghe thấy vậy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729741/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.