Edit: Riin
Tách Kha Lâm ở cửa nhà ăn, Phương Du lo lắng trở lại phòng học, cậu liếc nhìn vào bên trong trước, thấy trên ghế số 32 không có ai, cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vạn phần may mắn mà ngồi xuống ghế nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó trong văn phòng hiệu trưởng, Trì Hoài gào khóc hét lên: "Mẹ! Mẹ nhẹ tay, con sai rồi!"
Mẹ Hoài nhéo tai hắn khiển trách, "Đánh nhau với bạn học, làm loạn trật tự cuộc thi, không tôn trọng giáo viên, ngày đầu tiên đã đem cái trường này quậy đến gà bay chó chạy, Trì Hoài, con cũng có bản lĩnh lắm!"
"Mẫu hậu đại nhân ngài bớt giận, vặn tai con trai hỏng luôn cũng được, nhưng ngài đừng làm đau tay." Trì Hoài cười cười xin lỗi, hắn bưng chén trà đến trước mặt mẹ Hoài, "Mẹ, ngài uống trà đi, xin bớt giận."
Mẹ Hoài hừ lạnh một tiếng, cô ngồi xuống ghế sô pha, nhấp một ngụm trà nói: "Mẹ đã nói với thầy giám thị lớp con rồi, mấy bài thi nữa con sẽ ở trong văn phòng của mẹ làm bài, không được phép lên phòng thi."
Trì Hoài đang há miệng muốn xin tha, mẹ Hoài sắc mặt lạnh lẽo, hắn ngoan ngoãn câm miệng, dáng vẻ tội nghiệp nhìn mẹ mình, khóc không ra nước mắt.
Thi ngữ văn xong, hắn còn chưa kịp nhìn tên số 31 thì đã bị mẹ nhéo tai lôi vào văn phòng, vốn ý định muốn nhìn lúc kiểm tra toán vào buổi chiều, nhưng bây giờ thì hay rồi, không có cơ hội.
Phương Du được ngủ một giấc đặc biệt thoải mái, sau khi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-hai-a-kia-lai-danh-nhau-roi/1013853/chuong-7.html