Ký ức của Dương Tịnh Hàm và Tôn Lãng trôi về 5 năm trước. 
Vào một buổi chiều đông, ngày thành phố Z đón đợt tuyết đầu tiên. Vì vẫn còn trong giai đoạn nghỉ lễ năm mới nên trong khuôn viên của trường đại học H lúc này vô cùng thưa thớt người. Một cặp đôi sinh viên đang ngồi trên băng ghế đá dài, hai tay đan vào nhau lặng lẽ ngắm tuyết rơi. 
“Anh này, nếu lỡ như sau này chúng ta chia tay nhau thì sao?” Cô gái đang ngồi tựa đầu vào vai chàng trai, đột ngột lên tiếng phá vỡ sự im lặng. 
“Sẽ không có chuyện đó đâu, anh sẽ không để điều đó xảy ra.” Chàng trai kiên định trả lời, không có lấy một giây do dự. 
Cô gái bật cười vì phản ứng của chàng trai, nhưng vẫn gặng hỏi tiếp: “Lỡ như, chỉ là lỡ như thôi”. 
“Vậy thì anh sẽ lại theo đuổi em lần nữa.” Chàng trai đáp lời như đó là điều hiển nhiên. 
“Nhưng anh biết em rồi đó…” Cô gái đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt chàng trai rồi cúi đầu ngập ngừng nói. 
“Biết gì cơ?” Chàng trai cũng quay sang nhìn cô gái, anh nghiêng đầu hỏi. 
“Anh biết em rồi đó, em là kiểu người nếu đã xém bị chết đuối một lần, thì sẽ tuyệt đối, không bao giờ bén mảng đến gần những nơi có nước nữa.” Cô gái nói đoạn rồi ngưng, lần nữa quay sang nhìn chàng trai rồi tiếp tục “Em là kiểu người vô cùng hèn nhát và nhu nhược…” 
Chàng trai im lặng một lúc thật lâu. Tuyết cũng rơi thật nhiều thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/99-buoc-tien-ve-phia-em/3395385/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.