Lúc này, Lục Khải Vũ mới để ý đến trên ngón trỏ của mình có một dấu răng nhỏ rõ ràng. Lúc nãy trong tình thế khẩn cấp ở trên xe, Lục Khải Vũ dùng sức cạy răng của cậu bé ra, bị cậu cắn tạo thành dấu răng này.
Chỉ là, hiện giờ hay tin thẳng tư không sao, vết thương này có đáng là gì.
“không có vấn đề gì đâu, chờ lát nữa để bã sĩ thoa thuốc sẽ ổn thôi”
Khi nói chuyện, bác sĩ đã đẩy Mộc Tháp ra ngoài Trải qua một phen cứu chữa, nay Mộc Tháp đang nhắm mắt lại, hơi thở đều đều, thằng bé ngủ rồi.
Bác sĩ cẩn thận chuyển cậu bé vào phòng bệnh, dặn dò thêm một số điều cần lưu ý, còn đặc biệt dặn dò Lục Khải Vũ không thể để cảm cúc của thằng bé dao động quá lớn.
Ngắm khuôn mặt ngủ say của con trai, lòng anh chưa hết bàng hoàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thằng bé.
“Mộc Tháp à, ba nghĩ rằng con là đứa trẻ ngoan nhất, khiến người lớn bớt lo nhất, lại chẳng ngờ con làm người ta lo lắng nhất! Con biết không? Con hù ba muốn đứng timl” Anh cầm tay con trai lên môi hôn, ánh mắt đầy ắp tình bố.
Sắp 12h đêm.
Sau khi xác định Mộc Tháp đã ngủ, anh lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.
Móc di động ra, anh gọi điện cho bố mẹ kể sơ lược về tình trạng của Mộc Tháp, nhờ họ hôm sau đưa mấy đứa bé đi học xong thì qua bệnh viện giúp anh chăm sóc Mộc Tháp.
Bởi vì sau hừng đông, còn một trận đánh ác liệt phải đánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058917/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.