“Nó…nó, cậu… cậu… cậu cũng dám đi trêu chọc chị gái của Long Uy?”
Bạch Vĩ Hạo vượt qua sức tưởng tượng của người thường, khiến Lục Khải Vũ không biết nói gì.
“6 năm trước chị gái Long Uy xảy ra tai nạn xe cộ đã qua đời rồi. Long Thiên và Long Bách cũng sắp bảy tuổi, Bạch Vĩ Hạo, trong đầu của cậu là thứ gì vậy! Sao lại cho rằng chúng nó là con của tôi và chị gái Long Uy?”
“Vậy, nhưng, cậu..” Bạch Vĩ Hạo không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt tâm trạng của mình trong lúc này.
Lục Khải Vũ bình tĩnh nhàn nhã uống một ngụm trà: “Long Bách và Long Thiên thật sự là con của tôi”
“Gì? Hai đứa nó đều là con của cậu?” Bạch Vĩ Hạo không thể ngồi yên được, trực tiếp bị dọa từ trên ghế trượt xuống.
“Vậy Hân Hy có biết không?” Sau khi ngồi dậy, anh ta sốt ruột hỏi.
Lục Khải Vũ cố ý trêu chọc anh ta, gật gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi, chính Hân Hy đi làm xét nghiệm ADN với tôi.”
“Vậy, vậy cô ấy không tức giận chứ?” Bạch Vĩ Hạo cảm thấy kỳ quái, với sự hiểu biết của anh ta, Mạc Hân Hy cũng không phải là người có thể nuốt được cơn giận này.
Nhìn khuôn mặt mê mang của Bạch Vĩ Hạo cộng thêm vẻ khiếp sợ, Lục Khải Vũ quyết định không trêu anh ta nữa: “Vì sao cô ấy phải tức giận, Long Thiên và Long Bách chính là con cô ấy sinh ra”
“Cái gì?” Bạch Vĩ Hạo lại lần nữa từ trên ghế tuột xuống.
Sau khi ngồi thẳng lại một lần nữa, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058636/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.