“Hắc Quản, tôi nghe Hành Dục nói tối qua đã làm phiền chú, cho tôi xin lỗi nhé! À mà đi uống cùng tôi còn một tên nữa, nhắc đến hắn Hành Dục không vui nên qua giờ tôi cũng quên bén cậu ta luôn, chú có thấy cậu ta không?”.
Hắc Quản liếc qua nhìn tên bệnh hoạn nôn mửa trong nhà anh từ tối qua tới giờ, căn nhà không khác gì cái bãi chiến trường hôi thối. Hắc Quản nặn nặn trán, thở dài ngao ngán.
“Anh cậu ta vứt cậu ta cho tôi nuôi luôn rồi, sau này cô không cần lo tới hắn nữa!”.
“Vậy sao? Chú coi chừng hắn đấy nhé, hắn gian xảo lắm đấy”.
Anh còn xa lạ gì cái tính cách hồ ly này nữa.
“Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Gần trưa Lữ An Vỹ cùng cha từ bên ngoài trở về, cô trông thấy Hắc Quản mặt mày đen thui ngồi trước mái hiên nhà gật gù ngủ gục. Lữ Du thấy thế liền bảo con gái tới xem, còn ông thì chất đồ lên xe đẩy vào nhà.
An Vỹ đi tới trước Hắc Quản, trời thì nóng, mặt anh thì nhễ nhải mồ hôi mà người thì ngủ trông vô cùng ngon giấc. Loáng thoáng cô nghe thấy tiếng lộp cộp từ trong nhà phát ra, còn định vào xem là chuyện gì thì An Dĩ Dương từ trong nhà mở toang cửa ló mặt ra ngoài khiến cô giật thót tim mà theo phản xạ đá một phát vào bụng cậu ta ngã lăn về sau, làm Hắc Quản bừng tỉnh giấc.
“Nhà… nhà anh có người lạ!”.
Hắc Quản còn tưởng là ai, suýt thì anh quên mất còn nuôi hộ con cáo kia một cục nợ. Nói với cô.
“Cậu ta là em trai của Kỷ Hành Dục, hắn nhờ anh nuôi hộ, làm em giật mình rồi, không sao chứ?”.
“Em không sao, cha muốn rủ anh uống rượu đó, anh nhớ gắp thức ăn cho ông ấy nhiều vào, đừng uống nhiều rượu”.
“Em đang lo cho ông chú nhà em à?”.
“Em lo cho cả hai”.
Rồi bọn họ cùng rời nhà anh sang nhà cô, có bạn gái gần nhà quả nhiên tiện lợi.
An Dĩ Dương nằm dưới đất nhìn hai người họ ân ân ái ái mà ngứa cả mắt. Bụng cậu ta nhức nhối, đập mạnh tay xuống sàn quát.
“Con mẹ nó, ta làm gì sai hả?? Sao lại đối xử với ta như thế chứ?”.
Bên nhà hàng xóm… gần xế chiều thì trên bàn ăn đã xếp ngăn nắp đầy đủ các món. Kéo dài đến tận chiều tối, Lữ Du uống hơn mười cốc rượu còn anh thì uống đến không còn đếm xuể, Lữ An Vỹ ngồi ở giữa canh chừng bọn họ, cô chủ yếu ăn trái cây và khô mực còn lại đều do hai người họ xử sạch, kéo dài thêm một giờ hơn, người nào người nấy đã say đến không còn hay trời trăng là gì. Lữ Du được đưa vào phòng ngủ, còn anh thì cô mặc kệ, xoắn tay vào dọn dẹp bàn đầy ắp chén bát dơ.
Chợt Hắc Quản đập bàn đứng dậy, anh giành lấy bao tay rửa chén từ tay cô đeo vào tay mình, giọng say khướt.
“Để… ức… anh rửa giúp em”.
Cô giữ chặt tay anh, nhìn bằng ánh mắt ngờ vực.
“Anh còn đứng nổi sao? Để em rửa!”.
Cô lấy lại bao tay rửa chén, đứng vào bệ bắt đầu rửa, động tác thành thục lấy nước rửa chén. Hắc Quản đứng một bên chống tay nhìn cô không rời mắt, chợt anh tiến sát lại gần cô.
“Lữ An Vỹ!”.
Nghe thấy tiếng gọi cô liền xoay qua nhìn anh thì thấy người kia đã ở ngay sát mặt mình, men rượu nồng xộc vào mũi khiến cô tránh né nhưng lại bị bàn tay kia giữ chặt lại không cho di chuyển.
“Anh làm gì vậy? Em đang rửa chén đó!”.
“Muốn hôn!! Mở miệng em ra chút đi”.
“Không…ưmm…!”.
Tay dính đầy nước rửa chén vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài dùng chân nhưng chân cô còn chưa động tới đã bị người kia giữ lấy, hắn tách khỏi môi cô, giọng khàn khàn.
“Em nỡ đánh anh sao?”.
Hai má cô đỏ ửng, quay vào tiếp tục rửa chén, giọng trách mắng.
“Em đánh như thường đó nhé! Anh đừng chọc em”.
Hắc Quản sờ nhẹ vào gò má trắng trẻo của cô, cười trêu chọc.
“Em đúng là vô lương tâm mà!”.
Cô nở nụ cười nhẹ nhìn hắn không cam tâm mà ngồi bệch xuống cạnh tủ ôm lấy chân cô, làm loạn. Lữ An Vỹ không thèm chấp anh, nhanh chóng rửa sạch bát đĩa chất vào kệ, sau đó ngồi xuống thì thầm vào tai anh.
“Biến thành rắn đi, em đưa anh đi dạo vài vòng”.
Hắc Quản nhìn cô mất một lúc.
“Em không sợ?”.
“Sợ!”, cô hôn nhẹ vào má anh, “Nhưng anh là anh, không phải rắn, nên sẽ không cắn em”.
Rồi Hắc Quản ngoan ngoãn biến thành con rắn lục xanh mắt đỏ, bò uốn éo lên tay cô luồng qua trước ngực rồi yên vị nằm trên đôi vai nhỏ bé của cô.
…
Hai tuần sau, Nghịch Tiểu Nhi đã thi xong, hôm nay là ngày cô đến trường nhận kết quả trực tiếp từ Lĩnh Quỳ. Vừa vào trước cổng cô đã nhìn thấy Ý Ân đã đứng sẵn đó từ trước, cô nàng mỉm cười dịu dàng, rồi bên cạnh đó toàn là những gương mặt quen thuộc đã gắn bó cùng cô suốt thời gian qua.
“Lễ tổng kết cậu không có mặt nên hôm nay bọn mình đã tập hợp ở đây chờ cậu nhận kết quả xong thì cả đám cùng đi ăn một bữa chia tay!”.
Ý Ân kéo tay Luyến Tư chạy tới trước cô, theo sau đó là Kính Hy, Lý Doãn cùng với Ngụy Viễn. Bọn họ bao hết xung quanh cô, Luyến Tư còn chỉ vào Kính Hy và Lý Doãn nói.
“Cậu thấy chưa, chỉ có mình mãi yêu cậu chứ ai kia đã bị lớp phó văn thể mỹ cua đỗ rồi!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]