Đường Hoan ở cửa nộithất nhìn chằm chằm Tống Mạch đến xuất thần, nhưng Tống Mạch không đợikịp, thân thể nghiêng một cái ngã vào trên giường.
Đường Hoanhoảng sợ, lúc này không còn những tâm tư kiều diễm kia nữa, vội vội vàng vàng đi qua. Thấy mắt hắn vẫn mở, nàng thở phào nhẹ nhõm, nâng đỡ người ngay ngắn để cho hắn nằm ở trên gối đầu, cúi đầu nhìn chưởng ấn trênngực hắn: "Rất nghiêm trọng sao?" Nàng chưa từng thấy bộ đầu ra tay,nhưng chỉ bằng nội lực từng cảm thụ qua, cảm giác cũng là không phân cao thấp với Tống Mạch.
Tống Mạch nhắm mắt lại, không chịu nói thẳng: "... Sợ là phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày."
Tĩnh dưỡng mấy ngày, vậy không tính là bị thương nặng, Đường Hoan yên lòng,lại nhìn cái dáng vẻ không muốn thừa nhận kia của Tống Mạch, nhịn khôngđược cười một cái. Nam nhân kiêu ngạo này, hắn đã đánh chết bộ đầu rồi,còn không cho phép người ta trước khi chết để cho hắn nếm chút đau khổ?
Tầm mắt ở trên bụng dưới của hắn, trên khuôn mặt của hắn thật nhanh dạo một vòng, nghĩ đến vấn đề đi hay ở, Đường Hoan có chút phiền lòng, đặt bình sứ trong tay vào trên giường, đứng dậy nói: "Vậy huynh ở trong này chữa thương trước đi, ta đi gian phụ ngủ. Huynh, huynh khỏe rồi thì lập tứcrời đi, đừng để cho những hộ vệ kia biết huynh ở tại trong phòng ta,huynh không mặt không da, ta còn muốn gả cho người đó!"
Tống Mạch trợn mắt nhìn nàng: "Cô có người muốn gả?"
Đường Hoan lườm hắn một cái: "Có hay không, cần huynh quản sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538903/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.