Tống Mạch rất tức giận.
Đường Hoan biết, cho nên trên đường Tống Mạch không nói lời nào, nàng cũngcúi đầu không dám kích thích hắn, chờ trở về phủ bị hắn chặn ngang vứtxuống giường, Đường Hoan lại trực tiếp chôn ở trong chăn khóc lên.
Qua lại với hắn nhiều lần như vậy, Đường Hoan sớm đã nhìn ra, nếu Tống Mạch bởi vì chuyện khác mà tức giận vậy còn dễ nói, nay bởi vì nam nhân, nếu nàng ngang ngạnh cãi vã đốp chát với hắn, nhất định phải chịu đau khổ.
Đường Hoan là muốn kích thích hắn, nhưng tuyệt đối không muốn cho hắn làmđau, trừ phi hắn dưới cơn giận dữ chịu phá thân nàng, như vậy, cho dù là đau chết nàng cũng vui lòng!
Tống Mạch đóng cửa trở lại, chỉ thấy nàng nắm chặt chăn khóc đến ... đau lòng muốn chết.
Nàng cũng không có phát ra âm thanh, chỉ có bả vai không ngừng run rẩy,thỉnh thoảng thút tha thút thít hai tiếng, nếu không phải buổi trưa sắctrời sáng choang, người khác cho dù ở chung một phòng cùng nàng, sợ rằng cũng không biết nàng khóc.
Vì sao khóc?
Vì nam nhân chỉ có gặp mặt một lần kia.
Hắn tốt với nàng, nàng thật sự một chút cũng không nhìn thấy?
Tống Mạch lạnh mặt đi tới, đứng ở trước giường, một tay giữ chặt cánh taynàng, dễ dàng ôm người qua. Nàng cũng không có phản kháng, chỉ ngồinghiêng, lộ ra nửa sườn mặt cho hắn, tóc tán loạn rủ xuống bị nước mắtướt nhẹp dính vào trên mặt nàng, còn có nước mắt liên tục không ngừng mà lăn xuống.
Dường như có người đâm một dao vào ngực.
Hắnchưa từng thấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538876/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.