Khi người áo đen đánh lén, sợ ngựa sợ hãi tỉnh giấc kinh động đến đám người Tống Mạch, nênxuống tay với những con tuấn mã kia trước, cũng bởi vậy bị bốn hộ vệ gác đêm Chu Dật phát hiện.
Mười tám con ngựa chết mất ba con, trong đó còn có con kia của Đường Hoan.
Đường Hoan không biết nên khóc hay nên cười.
Khóc là, có phải vận số của nàng có thật sự kém như vậy hay không, mình"mệnh đồ đa suyễn[1]" không nói, ngay cả súc vật có liên quan đến nàngcũng phải chịu liên lụy?
[1] Mệnh đồ đa suyễn: Suyễn có nghĩakhông thuận, bất hạnh. Thành ngữ này chỉ vận mệnh tràn đầy không thuận,cả đời nhấp nhô, nhiều lần gặp khó khăn thất bại.
Cười là, thú cưỡi của nàng đã chết, nàng không có ngựa thay đi bộ rồi, nàng có thể cưỡi chung một con ngựa với người nào đây?
Nàng mày ủ mặt ê nhìn về phía Tống Mạch.
Tống Mạch ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt không vui nhìn nàng: "Tới đây." Nàng không muốn cùng hắn như vậy sao?
Đường Hoan "nhận mệnh" đi đến chỗ hắn, vừa đi vừa nhỏ giọng than thở: "Cũngkhông thể để cho một mình ta cưỡi một con ngựa, ngươi tạm cùng với hộ vệ nào đó một đoạn đường sao? Dù sao đến thành trấn phía sau có thể chọnmua ngựa mới, ngươi … ngươi cùng ngồi với ta như vậy, không biết làkhông ổn sao?" Nâng tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn, cánh tay nam nhânvừa dùng chút lực, liền liên tục như kéo dây mà thả nàng vào trướcngười.
Đường Hoan không quen xoay trái xoay phải, sau khi pháthiện hô hấp của Tống Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538874/chuong-91-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.