Mặt trời đỏ kéo vềphía tây, ánh nắng chiều rực rỡ ánh hồng nửa bầu trời, trên trấn nhỏ dần dần bốc lên khói bếp lượn lờ, theo gió đi về hướng đông, càng cao càngnhạt.
Trên đường nhỏ vào trấn, chợt có tiếng vó ngựa dồn dập từxa đến gần, người đi trên đường giật mình đều rối rít quay đầu lại xemthế nào.
Tiếng vó ngựa dừng lại, Tống Mạch dẫn đầu dừng lại, phân phó Chu Dật: "Đi, chọn một cái sân rộng thuê xuống."
Chu Dật nhận lệnh rồi đi.
Tống Mạch nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, thấy nàng ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở trên ngựa, thân thể lại cứng ngắc không nhúc nhích, ánh mắt tha thiếtđuổi theo bóng dáng của Chu Dật, cũng biết nàng thật ra không chịu nổirồi. Đoạn đường này đi gấp, vừa mới bắt đầu nàng còn có lòng dạ liên tục khiêu khích hắn đua ngựa với nàng, chờ buổi trưa nghỉ ngơi xong lại lên đường một lần nữa, nàng lại như thay đổi thành người khác, mệt mỏikhông đùa giỡn nữa, chỉ không nói được một lời giục ngựa đuổi theo mọingười.
Nàng chịu đựng như vậy, càng làm cho hắn thấy khó chịu hơn so với việc làm nũng kêu khổ với hắn.
Nếu không phải là Hoàng mệnh trong người, hành trình khẩn cấp, hắn chắc chắn sẽ thu xếp xe ngựa cho nàng.
Phía sau đám hộ vệ dừng ở ngoài năm mươi bước, Tống Mạch tới gần nàng mộtchút, thấp giọng trấn an nói: "Sắp rồi, chờ Chu Dật tìm sân xong là cóthể nghỉ ngơi."
"Ừm." Đường Hoan gượng cười với hắn, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía ruộng nương bên đường.
Tống Mạch không đoán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538870/chuong-88-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.