Trước Tê Hà tự, có một trăm lẻ tám bậc đá xanh.
Phàm là người đến cầu thần bái phật, hoặc là từng bước từng bước lần lượtbước lên từng bậc để biểu đạt lòng thành, hoặc là đi lên theo một conđường núi khác, tùy bạn được người ôm hoặc khiêng đưa lên.
Bốn người Đường Hoan tất nhiên muốn đi bậc đá rồi.
Bậc đá miễn cưỡng có thể chứa được ba người đi song song. Khi đi vòng quarừng cây, Tống Mạch liếc ra sau một cái, dẫn Đường Hoan bước lên trước.Huynh muội Đặng Huy đành phải sóng vai theo sau, phía sau lại chính lànam nhân được gọi là thế tử kia.
Tống Mạch nhìn như đang nhàn nhã ngắm cảnh, thực ra tốc độ dưới chân rất nhanh. Chân Đường Hoan mặc dùkhông lớn, cũng là một đôi chân không bó, trước đây lại là nha hoàn sốkhổ, đuổi kịp hắn trong một khoảng thời gian ngắn là không có vấn đề.Đặng Uyển lại không được, nàng đã bó chân rồi, đi chưa được mấy bước đãbắt đầu thở hổn hển, dừng bước lại, vịn cổ tay Đặng Huy nói: "Ca ca,muội không theo kịp, huynh đi lên trước nói một tiếng với biểu ca, hãynói lát nữa chúng ta tập trung trước cửa chùa, sau đó lại xuống đây cùng muội." Thuận thế né sang một bên, nhường đường cho người phía sau.
Đặng Huy vẫn là rất thương muội muội, không vội đuổi theo, nhìn dưới chânnúi một lát nói: "Nếu không chúng ta đi theo một con đường khác nhé, tathuê người khiêng nhuyễn kiệu cho muội."
Đặng Uyển lắc đầu, thấynam nhân phía sau cũng không có vội vã đi lên trước, cũng né sang mộtbên, dáng vẻ làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538840/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.