Ngày du sơn đó, TốngMạch dậy thật sớm thu xếp ổn thoả, bưng nước trong đi vào, đánh thứcĐường Hoan rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi ở gian phụ chờ nàng thay xiêmy.
Hắn chuẩn bị cho nàng là áo bào cổ tròn vải mịn màu xanh trúc, suy cho cùng là thân phận chủ tớ, không tiện để cho nàng quá mức rêurao.
Bên trong truyền đến tiếng nàng rửa mặt, Tống Mạch đứng dậy, ánh mắt chờ mong quăng về phía nội thất.
Tiếng nước dừng lại, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, nàng cuối cùng cũng đi ra ngoài.
"Thế nào, ta dễ nhìn..."
Đường Hoan đẩy rèm ra, đang muốn khoe Tống Mạch, nhưng mà khi thấy rõ nam nhân đang đứng bên kia, kinh ngạc đến tắt tiếng.
Nhiều giấc mộng như vậy, không nhắc tới thân phận thôn dân, đồ tể.. kia, chodù là Trạng Nguyên, người buôn bán sau này, Tống Mạch đều chưa từng mặcmàu sắc quá tươi sáng, đều là những màu xanh đen, đen, xám.., kết hợpvới khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cho người ta cảm giác đó là trầm ổntrong trẻo lạnh lùng. Nhưng là hôm nay, hắn lại chọn một thân áo bào lụa Hàng màu xanh lơ, búi tóc trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc cố địnhlại, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, thay đổi trong trẻo lạnh lùngtrước kia, đúng là phong lưu phóng khoáng, tao nhã không nói nên lời.
Sau kinh diễm ngắn ngủi, Đường Hoan ghen tị.
Hắn mặc là tơ lụa, của nàng là vải mịn. Hắn cài là trâm ngọc, nàng buộc làkhăn xanh. Hắn là thiếu gia, nàng là gã sai vặt hầu hạ người!
Tống Mạch cũng rất vừa lòng nàng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538838/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.