Hoàng hôn như sương mù phủ xuống, những nơi ban ngày khiến cho người dừng chân dần hóa thành lớp lớp bóng đen.
Tống Mạch ôm chặt nữ nhân đang ngả vào hắn, không biết nên đi đâu về đâu,mấy lần muốn thả nàng xuống dưới, lại bị nàng khóc nói xin đừng.
Loại cảm giác này thật sự phức tạp. Ôm nàng, tự đáy lòng hắn vui mừng, ôm đệ muội, lại cảm thấy tội ác mười phần. Còn nàng? Ỷ lại vào thân thể hắn,hay là thân phận bây giờ của hắn? Nếu là vế sau, nàng vốn không đợi gặpnhị đệ, chỉ bởi vì thấy “hắn” muốn nữ nhân khác, nàng buồn đến mức ngaycả nhị đệ cũng có thể dựa vào sao?
Nàng càng không ngừng khóc, khóc một tiếng, trái tim hắn cũng đau theo một chút, đau đến không thể bận tâm tới những thứ khác.
Mờ mịt đi trong đêm tối, không dám dừng lại, giống như dỗ đứa nhỏ, chỉ mong nàng đừng khóc nữa.
Hô hấp trên đỉnh đầu càng ngày càng nặng, Đường Hoan cảm giác được cánhtay của nam nhân đang run rẩy. Lại không nói lời nào, hắn mệt mỏi ômkhông chút cử động, nàng cũng không có lý do gì đi xuống.
Cọ cọvào ngực hắn, Đường Hoan ngẩng đầu nhìn xung quanh. Chung quanh rất tối, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, có lẽ là từ trong hồ rẽnhánh chảy vào dòng suối nhỏ kia, uốn lượn cho đến dưới tường phía đôngTống gia. Bên bờ là bãi cỏ, trên bãi cỏ rải rác vài gốc cây già cao vút. Đường Hoan chỉ vào một gốc cây, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Nhị gia,chúng ta qua bên kia ngồi một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538827/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.