Nhìn theo bóng dáng vô tình của Tống Mạch rời đi, Đường Hoan cảm thấy giống như một con vịt nàng đã nấu chín rồi, bát đũa nàng cũng chuẩn bị tốt rồi, đột nhiên con vịt đã cạo sạch lông lại có thể vui vẻ đứng dậy, chạy đi...
Sao nàng có thể xui xẻo đến thế chứ?
Sớm biết vậy, sớm biết vậy…biết sớm thì có lợi ích quái gì, nàng cũng có làm lại được đâu.
Đường Hoan ảo não sửa sang quần áo chính tề rồi tìm chỗ đất trũng ở gần đấy, chôn cất thi thể Kiều Lục, che dấu thật cẩn thận, bảo đảm cho dù người khác đi đến đây cũng không phát hiện ra cái gì khác thường.
Xong việc rồi, nàng ngửa mặt lên trời thở dài.
Không sợ! 1 người cản trở giải quyết 1 người. Nàng cũng không phải ni cô, ngày ngày nhàn rỗi, cùng lắm thì nghĩ chút thủ đoạn bắt con vịt về, nếu chỉ vì một lần thất bại mà buồn chán, nàng làm sao có thể vượt qua tám giấc mộng tiếp theo đây?
Cùng lắm thì coi như đây là Tống Mạch cãi nhau với nàng.
Sư phụ từng nói, trong tình yêu nam nữ đều sẽ có lúc cãi nhau, mấu chốt là sau khi cãi nhau ầm ĩ xong thì phải làm hòa thế nào. Có những người không bỏ được mặt mũi mà cứ thế làm mặt lạnh với đối phương, lạnh lạnh lạnh rồi chẳng thể nào ấm được nữa. Bây giờ Tống Mạch đã tức giận bỏ đi,
Đường Hoan nào có thể trông cậy vào việc đối phương sẽ chủ động tìm đến nữ nhân xấu xa như nàng. Hắn không đến, chẳng lẽ nàng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538773/chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.