Edit: Băng Di
“Vương gia.”
“Tham kiến Vương gia.”
Chu Cao Húc gật đầu tiến vào sân, ngẩng đầu chỉ thấy Tiết Trạm ngồi ở sân trong bên cạnh bàn đá, một miệng trà một ngụm điểm tâm ăn đến bất diệc nhạc hồ, thần thái kia còn kém viết trên ót hai cái chữ to ‘sung sướng’.
“Bổn vương còn lo lắng thế tử sống không quen nếp, hiện giờ xem ra thế tử đến là vui vẻ tự đắc.”
Tiết Trạm đứng dậy: “Thịnh tình của Vương gia, Trạm không dám không tuân.”
“Ngồi ngồi, thế tử đừng khách khí, cứ xem nơi này giống như nhà mình, có yêu cầu gì cứ việc nói.”
“Vậy Trạm cứ từ chối thì bất kính quá, “Tiết Trạm cười nói: “Nghe nói Thanh Châu có một loài cá nước ngọt hương vị ngon dị thường, cơ hồ thế gian khó cầu, Trạm chỉ nghe kỳ danh nhưng vẫn vô duyên thưởng thức, hiện giờ còn muốn Vương gia nhọc công để Trạm hoàn thành tâm nguyện.”
Nguyên bản chỉ nói khách sáo, không ngờ Tiết Trạm lại thực sự yêu cầu, Chu Cao Húc sửng sốt sau đó mím môi vui vẻ: “Thế tử thật là một diệu nhân.”
“Vương gia nói quá.”
Tiết Trạm lạnh nhạt cười, mi gian anh khí bức người không có một chút hèn mọn của kẻ làm tù binh, giơ tay nhấc chân lộ vẻ lưu loát của quân nhân, nhưng Chu Cao Húc phi thường rõ ràng, mỗi ngày phân lượng nhuyễn cân tán hạ ở trong thức ăn đủ để cho một nam nhân tráng niên tê liệt ngã xuống giường, đừng nói bảo trì dáng vẻ phong tư, có thể dựa vào chính mình đứng lên đều tính là anh hùng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632772/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.