*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Băng Di
Địch Chân có thể nghĩ đến việc chặn kín người khác, Chu Kì Lân đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, cho nên ngay cả phủ Trung quốc công hắn cũng không quay về, mang theo người trực tiếp tới thôn trang nhà mình ở ngoại ô. Làm việc trong thôn trang đều là doanh binh của Hùng Sư doanh bị thương xuất ngũ, tin tưởng được! Sải bước đem người dắt vào phòng, trực tiếp đến trên giường, hai ba cái đã cởi hết, dù là đã thấy qua một lần, Chu Kì Lân vẫn có loại xúc động muốn giết người! “Chờ!” Tiết Trạm lập tức không dám động, Chu Kì Lân đem nước ấm vào cửa, vắt khăn đem người lau từ đầu đến chân n lần, quay đầu lại mang sang cái hòm thuốc, lấy ra thuốc trị thương thượng phẩm giá trị xa xỉ xuất từ thái y viện, tựa như không cần tiền từ trên xuống dưới xoa qua toàn bộ n lần! Lau xong, Chu Kì Lân vẫn không hết tức giận: “Ngươi cứ để cho hắn đánh sao? Làm sao không né?” Càng giận chính là, vết thương sâu cạn không đồng nhất, rõ ràng không phải đánh chỉ một ngày! “Tử hồ ly lần này tức giận không nhẹ, không cho lão đánh hai trận ra hết khí giận, ta sợ lão sẽ ngạt chết.” Tiết Trạm lui cổ, hướng sang Chu Kì Lân vuốt vuốt lấy lòng: “Trước khi lão nhân qua đời có dặn dò, đem trượng hoàng hoa lê cho tử hồ ly, còn có ý tứ phó thác, tử hồ ly sợ là tự trách quá nhiều nên sinh tức giận, lại rất sợ ta lầm đường lạc lối, nhất thời tức giận xuống tay nặng hai phần, cũng không trách lão.” Nghe vậy, Chu Kì Lân nghiêm sắc mặt: “Ngươi đây là bị trượng hoàng hoa lê của lão Hầu gia đánh sao?” Tiết Trạm gật đầu: “Lão nhân lúc gần qua đời tự tay giao cho tử hồ ly, không thể đánh trả.” “Không có khả năng!” Chu Kì Lân giật mình: “Lão Hầu gia truyền xuống còn có trượng hoàng hoa lê thứ hai sao?” “Không có nha, “Tiết Trạm mờ mịt: “Trước kia là có mấy cái, nhưng thời điểm lão nhân đi chỉ thừa lại một cây này.” Dùng đầu gối mà nghĩ, Chu Kì Lân cũng biết bọn họ bị Địch Chân lộng xiêm giả áo rồi! Đạo cao một thước ma cao một trượng! Lúc trước đối phương tới cửa muốn đòi trượng hoàng hoa lê hắn đã nghĩ đến điểm ấy, cho nên cự tuyệt, không nghĩ tới đối phương sẽ đi giả tạo một cây khác! Cũng lạ là hắn không tìm cơ hội giải thích rõ, hại Tiết Trạm không công bị đánh hai trận! Cũng may còn không tính quá muộn. Lúc này, Chu Kì Lân đem chuyện lúc trước ở Thành Ly Sơn Địch Chân phó thác trượng hoàng hoa lê thay lão quản giáo giải thích rõ ràng, Tiết Trạm nghe minh bạch từ đầu đến cuối trừng lớn con mắt. Chu Kì Lân mím môi: “Mấy ngày trước đây khi địch Hầu gia tới cửa muốn đòi trượng hoàng hoa lê ta đã nghĩ qua, sợ là lão muốn đánh ngươi, cho nên không cho, không ngờ lão ta lại chuẩn bị một cái giả!” Giả? Giả? Giả? Tiết Trạm run run, hai ba cái đã mặc xong áo trực tiếp xuất môn. Chu Kì Lân đuổi theo: “Đi đâu?” “Lão tử đi lột da tử hồ ly, cầm tới cho ngươi làm khăn choàng cổ!” Tiếng nói mới hạ xuống người đã lên ngựa chạy xa, nhìn thấy bóng dáng, Chu Kì Lân dở khóc dở cười, trời nóng như vậy mà muốn cho hắn làm khăn choàng cổ, là muốn nóng chết hắn hả? Tiết Trạm giục ngựa chạy như điên thẳng đến Trấn Bắc hầu phủ, đi vòng qua người hầu chào đón thẳng đến chính sảnh, Địch Chân nghe tin đứng lên, giận dữ ngược lại nở nụ cười: “Tốt lắm, đang lo tìm không ra người đây, đem trượng hoàng hoa lê lão Hầu gia ban thưởng lấy đến! Lão tử hôm nay sẽ đánh chết tiểu vương bát đản này! Quay đầu lại xuống cửu tuyền, tự mình thỉnh tội với lão Hầu gia!” Tiết Trạm mong vô cùng ấy chứ, đợi người hầu cầm đến, trước một bước đem đoạt ở trong tay, chỉ ngắm hai cái là biết ngay vì cái gì thời điểm đánh hắn cũng phải chọn buổi tối, bởi vì trượng cũ so với trượng mới màu sắc khác nhau nhìn có thể phân biệt. Địch Chân trong lòng lộp bộp một tiếng, biết là hỏng bét rồi! “Thỉnh tội với lão nhân? Lão tử hôm nay khiến cho ngươi nhận tội!” Ước lượng cây côn, tảo mắt nhìn thân vệ chung quanh Hầu phủ, ánh mắt không tốt: “Không muốn thành cá trong chậu bị hại, cút khỏi phòng ở đi. Nếu không đừng trách ta không nói đến tình cảm!” Hai nhà thế giao, đám thân vệ đối với Tiết Trạm không xa lạ, cá biệt còn có người từng trải qua thảm thống! Đúng là chua xót khỏi phải nói! Vậy vấn đề tới đây, cút hay là không cút đây? Nhất thời ánh mắt cùng xoát xoát nhìn về phía thế tử nhà bọn họ. Đã muốn lặng lẽ ẩn đến giữa đám người, dự định tùy thời chuồn đi, Địch Đào: “......” Cái gì thù, cái gì oán? Bản thế tử có hà khắc với các ngươi sao? Hả? Một đám lấy oán trả ơn! Chờ! Đám thân vệ: “Chờ không chờ, chuyện ngốc đó sẽ bàn lại, trước đem chuyện cút hay không cút trước mắt bàn cho rõ ràng đê! Tiết Trạm lười theo chân bọn họ dài dòng, múa trượng hoàng hoa lê, đem một đáp đuổi như xua vịt ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa, quay đầu lại khí thế hừng hực thẳng đến Địch Chân: “Tử hồ ly, hôm nay lão tử lột da của ngươi ra!” Thân vệ trốn ở ngoài cửa nghe bên trong không ngừng truyền đến tiếng ‘ bình bình’ ‘ rầm rầm’, rụt lui cổ hướng về phía Địch Đào cũng đang dán vào cánh cửa, dè dặt hỏi: “Sẽ không gặp chuyện không may chứ?” Cái lổ tai Địch Đào kề sát cánh cửa hận không thể sinh ra con mắt thấu thị, nghe vậy phất tay: “Một người là tiểu vương bát đản, một người là đồ đệ của lão vương bát đản, đều là người một nhà, có thể xảy ra chuyện gì?” Đám thân vệ nghe vậy đều nở nụ cười, rất muốn hỏi, vậy còn ngươi thì sao? “Bất quá phỏng chừng không ít thứ bị đập bể, chậc chậc, cha ta phỏng chừng phải đau lòng chết.” Thân là đứa con lại dùng ngữ khí vui sướng khi người gặp họa như vậy thật sự tốt sao? Sự thật đích thật là hiểu cha không ai bằng con, trong phòng Địch Chân ngồi ở thủ tọa không mảy may tổn hại, nhưng mỗi khi Tiết Trạm đập bể một thứ thì khóe mắt Địch Chân liền nhảy lên một chút, không khó nhìn ra trong tim đã ứa máu. Bôn nguyệt mã não của ta! Tuấn mã điêu khắc của ta! Bình gốm thanh hoa thời Nguyên của ta! Ngà voi chạm rỗng linh lung bảo cầu của ta! Bình gốm song nhĩ bụng tròn như ý cát tường của ta! Mỗi lần có một thứ bị đập bể Địch Chân như nghe đến thanh âm cõi lòng chính mình tan nát một lần, trông trộm cả phòng ở cũng sắp đập xong rồi, Địch Chân xông lên đem ‘ca diêu kim ti thiết tuyến văn bình’ ôm chặt lấy vào trong lòng ngực! Run run nói: “Cái này không thể đập bể!” Tiết Trạm tức giận cười, suất khí xoay múa côn, tảo mắt nhìn bốn phía xem ra cũng đập bể hết rồi, nghĩ một cái này cũng chẳng đáng, dứt khoát thu tay, cuối cùng trừng mắt nói: “Tử hồ ly! Nể mặt ngươi là bạn tốt của lão nhân, ta không đánh ngươi! Nhưng chuyện lộng xiêm giả áo làm cây trượng giả này tốt nhất không có lần sau!” Nhìn thấy cả phòng ở bị đập bể hết, nhìn thấy đồ giá trị liên thành vỡ thành một đống trên mặt đất, Địch Chân tim ứa máu, thà tình nguyện bị đánh một trận còn hơn! Đồ đạc đập xong, Tiết Trạm tâm tình sảng khoái, cầm trượng hoàng hoa lê điểm điểm Địch Chân ngồi trên thủ tọa, nâng cằm: “Chúng ta nói chuyện.” Địch Chân gắt gao ôm ‘ca diêu kim ti thiết tuyến văn bình’, mím môi: “Không có gì hay để nói.” “Cút trở về ngồi xong cho ta! Nếu không, tin hay không lão tử xốc Trấn Bắc hầu phủ lên?!” Địch Chân lại để tâm đến chuyện này: “Ngươi lật nha! Có bản lĩnh ngươi lật nha!” Cực tức giận nên tay vung lên cao một chút, kết quả ‘ca diêu kim ti thiết tuyến văn bình’ ôm không ổn, ngã nhào trên mặt đất ‘ xoảng’ một tiếng vỡ thành bảy cánh hoa. “.......”Địch Chân cũng nghe cõi lòng chính mình cũng tan nát thành bảy cánh hoa. Tiết Trạm: “Phốc ~” Cười xong vội che lại miệng, ho nhẹ một tiếng: “Tử hồ ly, đây là chính ngươi không ôm lấy, chuyện không liên quan đến ta a.” Địch Chân tức muốn giết người, tiến lên đem trượng hoàng hoa lê đoạt lại, múa côn vù vù vang lên, truy đuổi Tiết Trạm phải nhảy xuống chạy né tránh! Sự thật còn phải nhìn kỹ, không phải Tiết Trạm trốn thật sự, hắn trốn không hề áp lực, quay đầu lại còn bớt thời giờ đánh trả! Người ngoài phòng nghe mà sao tim cong gan, không phải mới vừa đã ngừng sao? Làm sao lại bắt đầu nữa rồi? Phòng ở đã bị thiệt hại nghiêm trọng hai lần, giống như bị bão quét qua, chữ ‘thảm’ rất to. Địch Chân tảo mắt nhìn mặt đất đầy mảnh vỡ, bi thương từ trong lòng, nhất thời thiếu chút nữa rụng ra lão lệ. Biểu tình của Địch Chân quá mức bi thảm, Tiết Trạm hiếm thấy chột dạ sờ sờ cái ót, đặc biệt hào khí nói: “Không phải chỉ là một ít bình bình lọ lọ thôi sao? Ta không hề ít, quay đầu lại kéo hai xe ngựa đến cho ngươi!” “Hai xe ngựa? Ngươi cho là đây là rau cải ngoài chợ sao!” Địch Chân lại tức giận không chỗ xả, thật muốn đem tiểu vương bát đản này bóp chết cho xong hết mọi chuyện! Tránh cho hắn tức giận đến tâm can tì phế dạ dày đều đau! “Ta biết thứ này không phải rau cải, không phải chỉ là đồ cổ thôi sao? Tư khố của ta còn có không ít, chỗ nãi nãi cũng tùy tiện ta chọn, “ Cuối cùng giả bộ giống như lơ đãng nói: “Còn có phủ Trung quốc công, chìa khoá khố phòng đều ở chỗ ta này, tìm một cơ hội cho ngươi tùy tiện chọn!” Địch Chân che ngực, một bộ tức giận phạm bệnh nặng sắp tắt thở. Nhưng Tiết Trạm rất rõ ràng, tử hồ ly thân thủ không được tốt lắm nhưng trái tim tuyệt đối cường kiện! Phát bệnh cũng chỉ là làm ra vẻ, tin lão chính là ngốc! Che ngực nửa ngày không thấy được an ủi một câu, Địch Chân lập tức tức giận lại muốn lấy đồ vật này nọ đập! Nhưng sờ soạng nửa ngày cũng chỉ còn ấm trà vẫn còn tốt, ngay cả chén trà đều đập nát. Giơ tay lên, suy nghĩ một chút vẫn là không đập, liền uống một ngụm trà. Tiết Trạm đẩy ra mảnh nhỏ bên chân, quét mắt cũng không tìm được một cái ghế hoàn hảo, cuối cùng dứt khoát đặt mông ngồi trên đất, hướng sang Địch Chân nói: “Tức giận đều tức xong rồi, chúng ta đây nói hai câu trong lòng.” Địch Chân uống trà: “Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng.” “Ta không thả rắm, ta nói.” Tiết Trạm cũng cảm thấy nghi ngờ, bề ngoài rõ ràng là tao nhã, nhưng bên trong so với lão nhân còn thô tục hơn! Quả thực không phải người một nhà thì không vào một cửa mà. Nhưng thân là Trấn Bắc hầu uy danh hiển hách, phu nhân ngươi có biết ngươi trong ngoài không đồng nhất như vậy không? 1.Bôn nguyệt mã não
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]