*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Băng Di
Một trận này, Tiết Trạm có vẻ thần thanh khí sảng mi phi vũ nhạc, trái lại Địch Đào, vẻ mặt ủ rũ sinh vô khả luyến cộng thêm hai cái vành mắt đen thui nổi bật, Địch Chân nhìn vào, lập tức trừng tới: “Nhiều năm như vậy một chút tiến bộ cũng không có! Mất thể diện!”
Địch Đào: “.......” Đứa con nhìn dọa người cũng tốt hơn muốn làm Cơ! Biết cái gì là muốn làm Cơ không? Chính là cái quan hệ nam nam bất chính đoạn tử tuyệt tôn kia đấy! Tục xưng ‘ đoạn tụ’ đấy!
Địch Chân tất nhiên không có thuật đọc tâm, chỉ biết là đứa con đang bày ra vẻ mặt ấm ức, lúc này lửa giận tạch tạch bốc lên đỉnh đầu: “Ngươi còn không chịu phục? Ngươi nói một chút xem, từ nhỏ đến lớn ngươi đánh thắng qua hắn sao? Ăn nhiều cơm vài năm kia đều ăn đến bụng cẩu đi!”
Địch Đào ‘bụng cẩu’ cảm thấy tâm tính thiện lương thật là mệt!
Cuối giờ tuất Địch Chân đứng dậy cáo từ, cả đám Tiết Trạm tiễn tới cửa, Địch Chân hướng về phía Chu Kì Lân chắp tay: “Trung quốc công cùng đi với chúng ta chứ?”
Chu Kì Lân khẽ động mày.
Tiết Trạm nghĩ muốn lắc đầu, nhưng miết đến biểu tình thấy chết không sờn của Địch Đào, đành phải lâm thời sửa miệng: “Vậy nếu không Quốc công gia liền cùng Hầu gia cùng nhau đi đi?”
“......” Định ngủ lại thì sao?
Cuối cùng Chu Kì Lân định ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632743/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.