*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Băng Di
” Nãi nãi đừng vội, việc này cháu hỏi một chút rồi nói sau.”
Trấn an lão thái thái để người an tâm một chút chớ nôn nóng, quay đầu lại đi thẳng đến tiểu viện của Tiết Lan! Khí thế mặt đen đùng đùng, bộ dáng muốn chém người kia làm cho Tiết Lan đang ngồi thêu cũng hoảng sợ không thôi.
“Trạm ca đây là làm sao vậy?”
Tiết Trạm sắc mặt đen trầm quay sang đưa mắt ra hiệu với Đông Quỳ cứng đờ bên cạnh: “Đóng cửa.”
Đông Quỳ vội đóng cửa lại, Tiết Lan bị cuốn hút, lập tức buông khung thêu trong tay, nghiêm mặt rót một chén trà: “Năm nay có trà Vũ Tiền mới, Trạm ca nếm thử.”
” Uống chẳng được, tức giận no rồi.” Tiết Trạm lạnh lùng trừng nàng.
Tiết Lan cứng đờ, ngượng ngùng buông chén trà, thắt lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn, trên mặt còn không quên bày ra thần sắc vô tội.
Tiết Trạm đặt mông ngồi vào bên cạnh: “Là muội chính mình nói, hay là ta tự mình hỏi?”
” Muội muội cũng không biết ca ca muốn hỏi cái gì, muốn muội trả lời như thế nào?”
Thần sắc của Tiết Lan không giống làm bộ, Tiết Trạm nhíu mi suy tư: ” Nói xem ngươi là cùng Từ Trường Lâm quen biết như thế nào.”
” Cái đó, nói đến thì dài dòng.” Tiết Lan cười gượng, Tiết Trạm lập tức hừ lạnh.
“Vậy nói ngắn gọn.”
Mang ý tưởng đưa đầu ra cũng một đao mà thụt đầu vào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632740/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.