Edit: Băng Di
Chu Kì Lân mời chính là buổi tối, nhưng Tiết Trạm cấp bách đến nỗi không kịp ăn cơm trưa cũng không kịp nghỉ ngơi cứ thế chạy tới đây, hai người lập tức dính như bôi hồ, đến chạng vạng thì thiết yến giữa hồ.
Trong đình, Chu Kì Lân lấy chân nâng cầm đàn một khúc 《 phượng cầu hoàng 》.
Ánh trăng sáng trong, nam nhân mày kiếm tinh mâu, mặt như quan ngọc, ngồi ngay ngắn trên lan can đình, ngón tay khẽ vỗ về chơi đùa trên đàn cổ. Làn điệu kiều diễm triền miên liền theo đó mà ra.
Nguyên bản Tiết Trạm ghét nhất là loại làn điệu dây dưa triền quấn này, ngại nó không đủ kích động, nhưng hôm nay mới phát hiện hắn không hề chán ghét chút nào.
Làn điệu thì vẫn triền triền, chỉ là người đã không còn như bình thường. Tựa như ngày hôm nay, cùng một làn điệu, tài nghệ cũng không thể nói rõ cao siêu hay không, nhưng hắn cứ nghe như si, người thì như say, mặt đỏ tim đập, cái lổ tai phát sốt.
Mẹ ôi, nam nhân nói đến luyến ái thật sự là cùng một bộ! Quả thật là ‘chân nhân bất lộ tượng, lộ tượng bất chân nhân’
Một khúc xong, Tiết Trạm nâng cằm, ánh mắt mê ly: “Lại đàn một lần.”
Chu Kì Lân đối diện nhìn hắn, vui vẻ nhận lời.
Khúc đến nửa đường, Tiết Trạm đứng dậy, một tay vẫy bay đàn cổ, khóa chân ngồi lên trên, Chu Kì Lân phối hợp vòng tay qua thắt lưng hắn, cằm khẽ nâng, vừa vặn.
Đón nhận môi Tiết Trạm dán lên.
Hai môi vừa tương giao liền vội vã mở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632729/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.