Mọi vật tĩnh lặng, chỉ có tiếng sột soạt của gió rét thổi qua những ngọn cây. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía trước, nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì.
Tống Thiên Tứ hồi hộp hỏi: “Chị, sao chị hai vẫn chưa ra nữa? Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Cậu rất lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mẹ Đổng không đi cùng, nếu không bà ấy đã sớm không đứng vững rồi.
Lúc này trong lòng Tống Thanh cũng rất rối nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trấn an cậu: “Không sao đâu, Châu Đại Thành chỉ cần tiền mà thôi. Nếu hắn nhận được tiền, chắc chắn sẽ thả người.”
Cảnh sát ở bên cạnh xem đồng hồ, đã nửa tiếng rồi, vẫn không có tin tức gì.
Tống Việt bình tĩnh bàn bạc với cảnh sát, nếu mười lăm phút nữa không có ai ra thì bọn họ sẽ xông vào từ phía sau. Cứ ngồi chờ thế này chỉ giúp Châu Đại Thành có thêm thời gian để trốn thoát.
Từng giây từng phút trôi qua, ai nấy đều rất lo lắng, nhất là khi bên trong là người thân của mình.
Giữa không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Cánh cửa sắt được mở ra, không thấy ai xuất hiện nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.
“Đừng trốn nữa. Lúc chúng mày tới bọn tao đã thấy rồi.” Người đàn ông bên kia lớn giọng hét về phía rừng cây.
Tống Tư hạ giọng nói với những người khác: “Đó không phải Châu Đại Thành.”
Một cảnh sát hỏi: “Cô nghe kỹ lại xem, chắc chắn là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/80-sung-vai-ac-trong-long-ban-tay/3500645/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.