“Thập Thất, con cứ đi gặp mặt một lần đi, nếu không thích thì thôi, không mất nhiều thời gian đâu.”
Tưởng Tuyết dè dặt đứng bên cạnh Hạng Loan Thành thuyết phục anh.
Hạng Loan Thành đặt đồ xuống, kéo cà vạt, không kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Thập Thất. Còn nữa, phiền bà chuyển lời với ông ta rằng tôi sẽ không đến đâu.”
“Nhưng mà Thập Thất, mẹ…” Tưởng Tuyết há miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến lúc đó mình không muốn nhận lại anh, thế là đành thôi.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản cuộc hôn nhân của hai người đâu. Nếu không có chuyện lần trước, tôi nhất định sẽ không quay về. Nếu bà ép tôi làm chuyện mà tôi không muốn, tôi không ngại rời khỏi nhà họ Tưởng một lần nữa.” Anh liếc nhìn bà ta với ánh mắt khinh miệt.
Anh cởi cúc tay áo, chuẩn bị thay quần áo, quay sang nói với bà ta: “Phiền bà đi ra ngoài được không? Nhân tiện đóng cửa lại giúp tôi. Cảm ơn.”
Cực kỳ lễ độ, nhưng lại không giống mẹ con.
Tưởng Tuyết không thuyết phục được anh, cũng hiểu tính anh nói một thì không có hai, vì vậy chỉ có thể ra ngoài trước.
Bản lĩnh của Hạng Loan Thành không phải học từ nhà họ Tưởng. Lúc đó không một ai ở nhà họ Tưởng chịu dạy dỗ một tên nhóc như vậy. Ông cụ không xem trọng anh, tính khí cũng không tốt, sao phải phí sức lấy lòng.
Tuy rằng ông cụ không thích anh nhưng cũng không quá nghiêm khắc. Lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/80-sung-vai-ac-trong-long-ban-tay/3500644/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.