Trong bầu không khí ám muội, Tống Thiển đột nhiên nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ngấn lệ, trông yếu đuối khiến người ta muốn cắn một cái, nhưng lời nói ra lại cực kỳ nghiêm túc: “Không nhớ.”
“Thiên Tứ nói anh rất xấu xa.”
Xấu xa?
Tưởng Loan Thành cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay anh không hề làm gì trước mặt tên nhóc đó.
“Nhưng mà em không tin, hì hì.”
Cơn giận vừa xuất hiện lập tức biến mất, anh vừa định lên tiếng thì thấy cách đó không xa có người gọi mình:
“Tưởng tổng.”
Giọng của một người đàn ông trung niên, cực kỳ tôn trọng, thậm chí có chút lấy lòng.
Bàn tay nhỏ của Tống Thiển dùng sức vỗ anh: “Thả em xuống, có người đến.”
Tưởng Loan Thành không có cảm giác gì nhưng vẫn nghe lời cô, chậm rãi buông tay.
Chân vừa chạm đất, Tống Thiển đeo ba lô lập tức bỏ chạy như một chú thỏ nhỏ biến mất khỏi tầm mắt.
Tưởng Loan Thành nhìn đi chỗ khác, lập tức khôi phục hình tượng nghiêm túc mọi khi, chào hỏi những người đang tiến đến.
Không có nội dung gì, chỉ nói chuyện phiếm mấy câu, người đàn ông đối diện thử thăm dò nhắc đến Tống Thiển.
“Cô gái lúc nãy hình như trông giống một cô gái nhỏ trong đài?”
Từ sau bữa cơm lần trước, chuyện anh và Tống Thiển quen biết nhau đã truyền ra, quả thực đã đạt được hiệu quả mà anh mong muốn.
Xem ra lần này có không ít người đến.
“A Thiển và tôi quen biết nhau từ nhỏ.”
“Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/80-sung-vai-ac-trong-long-ban-tay/3500633/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.