Tống Thiên Tứ và Hạng Loan Thành trò chuyện không thành công, cuối cùng Tống Thanh quyết định sau này cô sẽ ở đây, vừa vặn có thể chăm sóc Tề Lộ Lộ, còn cô ấy mấy ngày tới có thể phải đi công tác.
Đồng thời gọi Tống Thiên Tứ đến ở cùng, lấy lý do cực kỳ hợp lý là hai nữ sinh ở một mình không an toàn.
Hạng Loan Thành vốn dĩ không thể thường xuyên gặp Tống Thiển, nay lại càng khó gặp được cô hơn. Tống Thiên Tứ bây giờ như không cần đi thực tập, mỗi sáng đều đưa cô đến đài truyền hình, buổi tối tới đón, không cho anh chút cơ hội nào.
Giả Hoài Viễn phát hiện gần đây tính tình sếp mình nóng nảy hơn rất nhiều, hệt như lúc chưa gặp bà chủ trước đây.
Không lẽ cãi nhau rồi? Tuy anh ta biết cậu em vợ của sếp không đồng ý việc này, nhưng thật sự không ngờ cậu ấy lại bảo vệ chị gái như vậy.
Gọi là bà chủ vẫn còn sớm quá à? Sếp vẫn chưa theo đuổi được?
Nực cười! Sếp là ai chứ? Mấy việc nhỏ nhặt này không phải có thể dễ dàng giải quyết sao?
Thực tế là Giả Hoài Viễn cực kỳ tự tin, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt đầy u oán của sếp mình.
Bây giờ cứ nghĩ đến Tống Thiên Tứ là anh lại tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tống Thiển chẳng hề hay biết gì, hàng ngày vui vẻ đi làm rồi tan làm, nhưng thỉnh thoảng cũng phàn nàn em trai mình hơi đáng ghét. Từ đêm đó đến nay, ngày nào cậu cũng lải nhải rằng Hạng Loan Thành không tốt, những chuyện thất đức trước đây anh làm đều bị lôi ra nói, cuối cùng còn mắng anh từ trên xuống dưới không có nổi một ưu điểm.
Tống Thiển không thể nói giúp, nếu không sẽ bị cậu dạy dỗ một trận.
Mỗi tối trước khi ngủ, Tề Lộ Lộ đều thầm than, Hạng Loan Thành cướp bạn gái của cậu à, có huyết hải thâm thù lớn đến vậy sao.
Tống Thiển nhún vai, tỏ vẻ mình không biết.
Hơn nữa cũng đã mấy ngày rồi cô không gặp Hạng Loan Thành.
*
“Thiển Thiển, Thiển Thiển! Lão Trương bọn họ nói có một nhà đầu tư muốn mời toàn bộ đài truyền hình ăn cơm tối nay, cậu có đi không?” Chỗ của Tạ Tiểu Tuyết ngay cạnh Tống Thiển, cô ấy đẩy ghế qua.
“Không biết nữa, để xem Thiên Tứ có tới đón tớ hay không.” Tống Thiển nghiêng đầu suy nghĩ một chút, khả năng cao cô sẽ không đi.
“Em trai cậu làm sao vậy? Ai không biết còn tưởng là bạn trai đấy. Ngày nào cũng đưa đón.” Tạ Tiểu Tuyết không nhịn được mà phàn nàn, quản chặt quá rồi đấy.
Nhưng không thể không nói, hai chị em này đều rất đẹp.
“Thật sự không đi hả? Toàn bộ đài truyền hình đều đi đấy.”
“Dù sao bây giờ tớ vẫn là thực tập sinh, không đi dự một bữa tiệc cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy được rồi. Hãy để một mình tớ đối diện với phong ba bão táp này đi!” Tạ Tiểu Tuyết giả vờ cam chịu số phận, khóe mắt lén liếc nhìn cô.
“Được rồi được rồi. Tớ sẽ nói với em ấy tối nay đi cùng cậu.”
Tạ Tiểu Tuyết lập tức ôm lấy Tống Thiển. Thật ra ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì, cô nàng chỉ không quen nhìn dáng vẻ vừa thấy đàn ông thì lập tức thể hiện của Huệ Dĩnh, làm như mình xinh đẹp lắm vậy, hơn nữa còn là những dịp Tống Thiển không thích tham dự.
Tới giờ tan làm, Tống Thiên Tứ đã sớm chờ dưới tầng. Tống Thiển và cô nàng phải thuyết phục hồi lâu, nhiều lần đảm bảo ăn xong sẽ lập tức về nhà mới được cậu cho phép.
Nhiều lúc Tống Thiển thấy Tống Thiên Tứ rất giống em gái, không hề có khí thế dạy dỗ người khác của Tống Thanh, nhất là khi cậu nghiêm mặt.
“Em mua chút thức ăn về ăn đi, không được bắt nạt Lộ Lộ. Chị sẽ về sớm thôi.” Tống Thiển phất tay với cậu.
Tạ Tiểu Tuyết nhảy nhót quàng vai cô: “Cả đài cùng đi với nhau, chúng ta đứng ở cửa chờ một chút nhé.”
Tống Thiên Tứ vừa đi không bao lâu, trước mặt hai người lập tức xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen.
Cửa sổ xe hạ xuống, Giả Hoài Viễn mỉm cười mời hai người lên xe, Tống Thiển đương nhiên xua tay nói mình không phải về nhà.
Cửa sau xe mở ra, Hạng Loan Thành từ bên trong bước xuống, cất bước đi đến trước mặt cô: “Lên xe đi, tiện đường.”
Giả Hoài Viễn ở sau lưng ra hiệu với Tạ Tiểu Tuyết, ý nói cô nàng cũng lên xe đi.
Tạ Tiểu Tuyết nhận được ám hiệu, lập tức đẩy Tống Thiển một cái rồi đi lên phía trước, ngồi vào ghế phụ, Hạng Loan Thành ở bên cạnh mở cửa sau xe.
Tống Thiển ngồi sát vào cửa, Hạng Loan Thành lập tức ngồi vào cạnh cô. Nhìn hai người trong kính chiếu hậu, Tạ Tiểu Tuyết cũng không câu nệ, nói thẳng: “Tưởng tổng cho chúng tôi xuống ngã tư kế tiếp là được rồi. Tối nay có sếp lớn mời toàn bộ đài truyền hình ăn cơm, chúng tôi đi ăn ké.”
Giả Hoài Viễn: “Sếp lớn đó chính là sếp chúng tôi.”
Tạ Tiểu Tuyết vẫn chưa kịp nói câu “Đúng là người ngốc lắm tiền” ra miệng thì đã bị nghẹn nuốt xuống bụng, ngượng ngùng cười: “Vậy thì phải cảm ơn Tưởng tổng rồi.”
Mấy ngày không gặp, đột nhiên dựa gần như vậy, cứ cảm thấy có chút kỳ lạ. Tống Thiển cào cào tóc mái trên trán, lại dịch ra cửa một chút.
Hạng Loan Thành phát hiện động tác của cô, cũng dịch qua theo, đến khi Tống Thiển co người lại, không nhịn được mà lên tiếng: “Anh dịch qua một chút đi.”
Hạng Loan Thành mới dịch ra ngoài một chút.
“Dịch qua chút nữa đi.”
“Ừm.” Lại dịch một chút.
Tống Thiển duỗi tay chân, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng người bên cạnh cô lại không chịu ngồi yên.
Ngón tay thon dài từ vạt áo chậm rãi tiến đến gần bàn tay nhỏ trắng nõn, lập tức nắm chặt.
Cô giãy giụa, anh hơi dùng sức. Động tĩnh ở hàng ghế sau hơi lớn, Tạ Tiểu Tuyết không hề sợ Tống Thiển thẹn thùng, ho mấy tiếng. Tống Thiển nhìn vào kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt không có ý tốt của cô nàng.
Yên tĩnh lại, xe cũng vững vàng dừng lại, Tống Thiển lập tức mở cửa xe bước xuống, nói một câu cảm ơn rồi kéo Tạ Tiểu Tuyết đi thẳng vào trong.
Hạng Loan Thành cũng xuống xe.
Đài truyền hình có mấy ngàn người nhưng chỉ hơn mười người được thông báo về bữa ăn này.
Đẩy cửa phòng riêng ra, Tống Thiển lập tức biết chuyện này không đúng.
Cô là một thực tập sinh, Tạ Tiểu Tuyết cũng vừa mới chuyển sang làm chính thức không bao lâu, khả năng hai cô được mời tham gia bữa tiệc này không lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tống Thiển đóng cửa lại, hỏi Tạ Tiểu Tuyết: “Cậu chắc chắn là phòng này chứ?”
Tạ Tiểu Tuyết cũng không biết những người đến đây tối nay đều là sếp lớn, sau khi cẩn thận nhớ lại mấy lần thì xác nhận chính là phòng này, không sai.
“Thiển Thiển, hay là chúng ta đi về đi, xem như chưa từng tới đây. Dù sao chắc chắn mọi người bên trong cũng không nhớ được chúng ta trông như thế nào.”
Dứt lời, hai người đi ra đại sảnh, chạm mặt Hạng Loan Thành và trợ lý Giả đang đi tới, Tống Thiển khom người nấp sau Tạ Tiểu Tuyết.
Tạ Tiểu Tuyết đối mặt với bọn họ.
“…”
Trốn sau lưng cô nàng thì bọn họ sẽ không nhìn thấy sao?
Đầu óc của cô không có vấn đề gì chứ?
Tống Thiển cũng không biết tại sao mình lại trốn anh, giống hệt như học sinh nhìn thấy giáo viên vậy.
Tống Thiển giãy giụa khiến anh phải buông tay: “Em trai em không cho em đi với anh.”
Hành động này quá bắt nạt người lùn rồi! Tạ Tiểu Tuyết cũng cao một mét sáu mươi mấy, chỉ có cô bị ép lên cao.
Tạ Tiểu Tuyết thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sao cô lại vừa ngốc vừa đáng yêu thế chứ?
Ánh mắt sắc bén của Hạng Loan Thành nhìn về phía cô nàng rồi liếc qua Giả Hoài Viễn. Trợ lý Giả nhận được mệnh lệnh, lập tức kéo Tạ Tiểu Tuyết rời đi.
Bà chủ à, tiền thưởng cuối năm hôm nay hoàn toàn phụ thuộc vào cô đấy.
Sau khi hai người rời đi, Hạng Loan Thành hơi thả lỏng tay, Tống Thiển đứng thẳng lại, chỉnh lại áo khoác.
Cô cúi đầu phủi phủi ống quần, kéo nhẹ ống tay áo, không thèm nhìn anh.
Hạng Loan Thành cũng rất kiên nhẫn, chờ cô thật sự không còn làm gì nữa mới luồn tay xuống dưới nách cô, nửa ôm lấy cô, để cô dựa vào tường, chặn trước mặt cô hỏi: “Có nhớ anh không?”
Khuôn mặt nhỏ vốn đã ửng đỏ lập tức đỏ bừng đến mức nhỏ ra máu, Tống Thiển hơi muốn khóc.
Với không tới, chạy không thoát.
Cô thực sự nhớ Tống Thiên Tứ.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thập Thất: Nhớ tôi không?
Bé đáng yêu: Nhớ anh cái quỷ ấy! Mau thả tôi xuống! Tôi… tôi sợ độ cao.
Nội tâm Thập Thất: Thế này? Cao?
Bé đáng yêu: Có tin tôi nhảy lên đánh đầu gối anh không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]